Ngày: Tháng Bảy 6, 2018

BÀI 9.  EM SẼ KHÔNG CÔ ĐƠN (GV-HV)

BÀI 9.  EM SẼ KHÔNG CÔ ĐƠN (GV-HV)

in QUÍ II. 2016, THIẾU NHI on 6 Tháng Bảy, 2018

BÀI 9.  EM SẼ KHÔNG CÔ ĐƠN (GV)

I. KINH THÁNH: Sáng Thế Ký 39,

II. CÂU GỐC: “Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đi cùng ngươi; Ngài chẳng lìa khỏi ngươi, chẳng từ bỏ ngươi đâu” (Phục Truyền 31:6b).

III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em:

– Biết: Dù bị các anh hãm hại, nhưng Giô-sép được Chúa ở cùng.

– Cảm nhận: Không bao giờ cô đơn, vì Đức Chúa Trời luôn ở cạnh em.

– Hành động: Kể ra hoàn cảnh nào em cảm thấy cô đơn, và lời hứa nào giúp em tin cậy.

IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY.

A. SINH HOẠT ĐẦU GIỜ

Dùng dây kẽm làm 2 cái mắt kiếng (gương). Một cái làm tròng bằng giấy trắng, trên đó ghi chữ “Thương hại”, “Tuyệt vọng”. Còn cái kia làm tròng bằng giấy kiếng trong suốt, trên đó ghi chữ “Tin cậy”, “Không cô đơn”. Cho vài em đeo thử các loại mắt kính nầy, và so sánh.

B. BÀI HỌC KINH THÁNH

  1. Vào đề.

Trong đời sống, có bao giờ các em cảm thấy cô đơn không? Khi cô đơn, các em có sợ hãi không? Ví dụ: Lần đầu tiên, các em đi đến một nơi xa lạ, không hề có ai quen biết, hoặc đi lạc đường… Khi ấy các em có cảm giác hoặc hành động như thế nào? (Cho các em nói ra suy nghĩ của mình).

Các em có biết Đức Chúa Trời hứa rằng sẽ luôn luôn ở cùng các em, nên các em không bao giờ bị cô đơn không? Dù các em ở đâu, Chúa cũng luôn đi cùng và giúp đỡ các em giống như Ngài đã đi cùng, giúp đỡ chàng trai trẻ Giô-sép.

  1. Bài học.

     (1) Giô-sép không cô đơn khi ở nhà Phô-ti-pha.

Các em thân mến! Các em còn nhớ Giô-sép đã gặp hoạn nạn nào không? Một mình đi đến nơi xa lạ, các em nghĩ xem Giô-sép có sợ hãi và cô đơn không? (Cho các em trả lời). Có lẽ Giô-sép vừa buồn vừa lo sợ, không biết điều gì sẽ chờ đợi mình ở phía trước. Dù Giô-sép có rất nhiều lý do để cô đơn, nhưng chúng ta biết chắc chàng không bị cô đơn, bởi cuộc sống của Giô-sép sẽ cho các em thấy điều đó.

Những người lái buôn dẫn Giô-sép đến nơi xa lạ, đó là Ai-cập. Khi đến nơi, Giô-sép bị bán vào một nơi chuyên buôn bán nô lệ, và một vị quan trong triều đình tên là Phô-ti-pha mua về nhà làm nô lệ.

Giô-sép đến chỗ mới, gia đình mới, và làm việc tại nhà Phô-ti-pha. Lẽ đương nhiên, hoàn cảnh mới nầy rất khó khăn cho Giô-sép, nhưng chàng vẫn cố gắng hết sức, vì cớ Giô-sép không chỉ muốn làm vui lòng chủ, mà quan trọng hơn là muốn làm đẹp lòng Đức Chúa Trời.

Giô-sép trung thành phục vụ Phô-ti-pha. Chàng rất siêng năng, cần mẫn trong công việc. Dù cuộc sống không còn sung sướng như lúc ở nhà cha nữa, nhưng Giô-sép vẫn tin cậy Đức Chúa Trời và Ngài ở cùng giúp đỡ chàng, khiến mọi việc chủ giao Giô-sép đều làm rất tốt. Phô-ti-pha hài lòng về người nô lệ nầy, không những về cách làm việc, mà còn về cả đời sống hiền lành, đạo đức. Phô-ti-pha nhận biết Đức Chúa Trời ở cùng Giô-sép. Vì thế, Giô-sép được Phô-ti-pha yêu mến và tin cậy, giao hết tài sản, công việc cho chàng quản lý.

Trong lúc mọi chuyện đều tốt đẹp, thì một tai họa đổ ập xuống đời sống của Giô-sép. Vợ của Phô-ti-pha rất thích Giô-sép và tìm cách cám dỗ chàng, nhưng Giô-sép từ chối. Không được như ý muốn, bà Phô-ti-pha vu khống cho Giô-sép có ý gian với bà. Thế là ông Phô-ti-pha tức giận tống giam Giô-sép vào ngục tối. Vậy, cuộc đời của Giô-sép chuyển sang một giai đoạn khác: Tên tội phạm.

  (2) Giô-sép không bị cô đơn ở trong tù.

Nếu chúng ta ở trong trường hợp của Giô-sép, chắc hẳn sẽ rất buồn bã, cô đơn và nghĩ rằng Đức Chúa Trời đã lìa bỏ, vì Ngài đã không can thiệp, không giải cứu. Có lẽ ban đầu Giô-sép cũng có cảm giác cô đơn, buồn nản, nhưng chàng phát hiện ra một bí mật lớn. Đó là Đức Chúa Trời không bao giờ bỏ rơi con cái của Ngài trong lúc khó khăn, khốn đốn. Sự phát hiện nầy giúp Giô-sép biết rằng Đức Chúa Trời cũng ở cùng chàng trong tù. Cuộc sống ở trong tù không thể vui vẻ thoải mái được, nhưng Đức Chúa Trời ở cùng Giô-sép nên có sự khác biệt lớn. Chàng vẫn vui vẻ, yêu thương mọi người. Khi được giao công việc, Giô-sép làm hết lòng. Kinh Thánh chép rằng: “Đức Giê-hô-va phù hộ Giô-sép và tỏ lòng nhân từ cùng chàng, làm cho được ơn trước mặt chủ ngục” (câu 21). Chủ ngục rất coi trọng và tin cậy Giô-sép, nên giao hết các phạm nhân để chàng cai quản.

Ở trong tù, có hai tù nhân trước kia đã từng làm quan dâng rượu, dâng bánh cho vua. Nhưng hai ông đã làm cho vua không vừa ý, nên bị tống giam vào ngục. Một ngày nọ, Giô-sép nhìn thấy hai người nầy có vẻ mặt buồn buồn, liền hỏi: “Có chuyện gì mà hai ông buồn vậy?” Họ đáp: “Tối qua chúng tôi có thấy một giấc mơ kỳ lạ, nhưng không hiểu và cũng không có ai giải nghĩa giúp chúng tôi”.

Giô-sép biết chắc rằng sự giải nghĩa giấc mơ thuộc về Đức Chúa Trời và Ngài sẽ bày tỏ cho chàng, để chàng có thể giúp đỡ hai vị quan nầy. Giô-sép khích lệ họ kể ra giấc mơ của mình.

     “Tôi thấy một cây nho có ba nhánh” Vị quan dâng rượu nói. “Trái chín từng chùm, tôi cầm cái chén của vua, hái nho ép thành rượu và dâng cho vua”. Nghe xong, Giô-sép nói: “Trong ba ngày nữa, ông sẽ được vua tha và được hầu hạ vua như cũ”. Thấy Giô-sép nói điều tốt lành, vị quan dâng bánh vội vàng kể giấc mơ của mình. “Tôi thấy ba cái giỏ bánh đội trên đầu, giỏ trên cùng đựng các loại bánh vua ăn. Rồi bỗng nhiên, lũ chim không biết từ đâu tới bay sà xuống, rỉa bánh ăn”. Giô-sép nói: “Đó là điềm xấu. Ba ngày nữa, vua sẽ ra lệnh tử hình ông”. Khi nghe xong, cả hai ông đều mang hai tâm trạng khác nhau, người vui người buồn. Nhưng tất cả đều mong đợi đến ngày đó, xem thử lời Giô-sép nói có đúng không.

Đến ngày thứ ba, là sinh nhật của vua, Pha-ra-ôn bày tiệc đãi tất cả các vị quan trong triều đình. Trong dịp nầy, vua ra lệnh thả quan dâng rượu và phục chức cho ông để ông tiếp tục hầu rượu cho vua, nhưng lại ra lệnh xử trảm quan dâng bánh, đúng y như lời Giô-sép nói. Trước khi quan dâng rượu được thả ra, Giô-sép nói với ông: “Xin ông làm ơn tâu với vua về nỗi oan ức của tôi. Tôi không có tội gì hết và muốn được ra khỏi ngục”. Quan dâng rượu nhận lời, hứa sẽ giúp đỡ chàng.

     (3) Không cô đơn trong khi chờ đợi.

Nếu cha mẹ, hoặc bạn thân hứa sẽ cho một món quà mà các em rất thích, nhưng chờ đợi hoài không thấy, thì cảm giác của các em lúc đó như thế nào? (Cho các em trả lời). Cảm thấy buồn và cô đơn phải không? Sau khi quan dâng rượu hứa sẽ tâu với vua về việc của Giô-sép, chàng đợi đến hai năm cũng không thấy gì. Nếu các em là Giô-sép, thì các em có suy nghĩ gì về vị quan dâng rượu, về Đức Chúa Trời, về chính bản thân mình? (Lắng nghe ý kiến của các em). Vị quan nầy không những quên lời hứa, mà còn quên luôn Giô-sép, không nhớ đến chàng nữa. Chắc các em nghĩ rằng Giô-sép cô đơn và tuyệt vọng lắm phải không? Dù cuộc sống ở trong tù không như ý muốn, nhưng Giô-sép vẫn tin rằng Đức Chúa Trời không bỏ rơi chàng. Ngài sẽ có cách của Ngài mà Giô-sép không thể biết được. Chàng chỉ biết một điều, Đức Chúa Trời ở cùng, ban thêm sức, an ủi và trong hoạn nạn càng thấy rõ tình yêu thương của Chúa.

  1. Ứng dụng.

Các em thân mến! Nếu những điều bất hạnh mà Giô-sép đã từng trải, xảy ra trên đời sống chúng ta, thì chúng ta có được như Giô-sép không? Bài học nầy cho các em thấy trong hoạn nạn, Giô-sép không cô đơn mà có Chúa ở cùng.

Đức Chúa Trời ở cùng và yêu thương Giô-sép như thế nào, thì Ngài cũng yêu các em như thể ấy. Đức Chúa Trời yêu các em, vì các em thuộc về Ngài. Khi các em có cảm giác bị người thân bỏ rơi, hoặc cô đơn sợ hãi, nên nhớ rằng Chúa Giê-xu là người bạn tốt nhất của các em. Ngài ở bên cạnh các em luôn luôn và sẵn sàng giúp đỡ khi các em kêu cầu. Chị nghĩ rằng Giô-sép luôn luôn cầu nguyện với Đức Chúa Trời trong những ngày tháng hoạn nạn.

Khi gặp hoạn nạn, chúng ta thường có hai cách để giải quyết. (Dùng thị cụ 1 trong phần chuẩn bị). Thứ nhất là tự thương hại, buồn cho mình gặp phải bất hạnh, thậm chí ghét bỏ người khác. Nếu giải quyết theo cách nầy, chúng ta sẽ thấy bế tắc tuyệt vọng và chán nản. Thứ hai là nhờ cậy Đức Chúa Trời giải quyết vấn đề của mình, cầu nguyện, và chờ đợi Chúa. Các em thường chọn cách nào? (Cho các em trả lời). Nên nhớ rằng dù hoàn cảnh có xấu đến đâu đi nữa, Đức Chúa Trời vẫn ở cùng và giải quyết khó khăn cho các em. Các em không bao giờ bị cô đơn. Cho các em đọc câu gốc tuần nầy.

BÀI 9.  EM SẼ KHÔNG CÔ ĐƠN (HV)

 I. KINH THÁNH: Sáng Thế Ký 39 – 40.

II. CÂU GỐC: “Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đi cùng ngươi; Ngài chẳng lìa khỏi ngươi, chẳng từ bỏ ngươi đâu” (Phục Truyền 31:6b).

III. BÀI TẬP.

1. Giô-sép không cô đơn vì Chúa ở cùng. Cũng thế, em sẽ không cô đơn vì Chúa luôn ở cùng với em. Hãy đọc những câu Kinh Thánh sau, rồi cầu nguyện Chúa cho em hiểu được ý nghĩa.

Sau khi đọc xong, em dùng lời văn ngắn gọn của mình, để trả lời ba câu hỏi sau đây.

a. Các câu Kinh Thánh trên cho em biết điều gì?

……………………………………………………………………………………..

……………………………………………………………………………………..

……………………………………………………………………………………..

b. Các câu Kinh Thánh trên dạy em phải làm gì?

……………………………………………………………………………………..

……………………………………………………………………………………..

……………………………………………………………………………………..

c. Em cầu nguyện điều gì? Xin Chúa giúp đỡ những gì?

……………………………………………………………………………………..

……………………………………………………………………………………..

……………………………………………………………………………………..

2. Viết ý kiến của em 

a. Em cảm thấy nan đề khó giải quyết nhất là gì?

……………………………………………………………………………………..

……………………………………………………………………………………..

……………………………………………………………………………………..

b. Lúc nào, em cảm thấy cô đơn nhất?

……………………………………………………………………………………..

……………………………………………………………………………………..

……………………………………………………………………………………..

c. Khi cô đơn, em làm gì?

……………………………………………………………………………………..

……………………………………………………………………………………..

BÀI 9. CHÚA GIÊ-XU CHỊU ĐAU ĐỚN VÌ CHÚNG TA (GV-HV)

BÀI 9. CHÚA GIÊ-XU CHỊU ĐAU ĐỚN VÌ CHÚNG TA (GV-HV)

in NHI ĐỒNG, QUÍ II. 2016 on 6 Tháng Bảy, 2018

BÀI 9. CHÚA GIÊ-XU CHỊU ĐAU ĐỚN VÌ CHÚNG TA (GV)

 I. KINH THÁNH: Mác 14:27-28, 43-46, 53-55, 60-65; 15:1, 6-15.

II. CÂU GỐC: “Bởi sự sửa phạt Ngài chịu chúng ta được bình an” (Ê-sai 53:5).

III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em:

– Biết: Chúa Giê-xu chịu hình phạt thay cho chúng ta như lời Đức Chúa Trời đã phán.

– Cảm nhận: Vì tội lỗi của chúng ta mà Chúa Giê-xu phải chịu đau đớn.

– Hành động: Cảm tạ Chúa Giê-xu vì Ngài đã gánh chịu hình phạt cho chúng ta.

IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY.

A. SINH HOẠT ĐẦU GIỜ.

* Trò chơi: Oẳn tù tì.

Cho các em chia ra thành từng cặp để chơi oẳn tù tì, bên nào thua thì bên thắng đánh vào bàn tay một cái. Khi tất cả các em đều chơi một lần, cho các em chia sẻ cảm nhận khi em đánh người khác và bị người khác đánh.

B. BÀI HỌC KINH THÁNH.

(Chuẩn bị thị trợ: Photo lớn trang tài liệu 12-15 trong sách giáo viên, rồi tô màu cho đẹp).

  1. Vào đề.

Các em ơi, trong các em có em nào từng bị người ta vu oan, mắng chửi, đánh đập không? Khi ấy em cảm thấy như thế nào? Đau đớn, buồn khổ lắm phải không? Khi Chúa Giê-xu sống trên thế gian nầy, Ngài đã phải chịu những sự đau đớn khủng khiếp hơn thế rất nhiều. Các em lắng nghe cô (thầy) kể chuyện tích Kinh Thánh hôm nay và xem những hình vẽ để biết Chúa Giê-xu phải chịu những đau đớn như thế nào nhé.

  1. Bài học.

(Trình bày hình 12) Các em nhìn thấy gì trong hình vẽ? (Cho các em trả lời). Chúa Giê-xu đang nói những lời mà các môn đồ cho rằng không thể nào xảy ra. Ngài nói: “Kinh Thánh chép lời Đức Chúa Trời phán rằng: ‘Ta sẽ đánh kẻ chăn chiên, thì bầy chiên sẽ tan lạc’. Ta biết các con sắp rời xa ta, chối bỏ ta”. Phi-e-rơ thưa: “Thưa thầy, con sẽ chẳng khi nào chối bỏ thầy”. Các môn đồ khác đều trả lời như vậy. Nhưng Chúa Giê-xu biết rằng chẳng bao lâu nữa việc đó sẽ xảy ra, trong lòng Ngài rất buồn! Em sẽ hiểu Chúa Giê-xu hơn nếu đặt chính mình vào hoàn cảnh của Ngài. Ví dụ: Các bạn thân của em không nói chuyện với em nữa, em cảm thấy thế nào? (Cho các em trả lời).

(Trình bày hình 13) Các em có biết địa điểm của hình vẽ là ở đâu? Trong thời gian nào không? (Cho các em trả lời). Tối hôm đó, Chúa Giê-xu và các môn đồ đến vườn Ghết-sê-ma-nê cầu nguyện. Nghĩ đến sự đau đớn mà Đức Chúa Cha muốn Ngài phải chịu, Chúa Giê-xu buồn lắm. Vậy mà các môn đồ thân cận của Ngài cũng không hiểu, không đồng lòng hiệp ý cầu nguyện với Ngài. Nhưng có một điều khiến Ngài càng đau buồn hơn nữa! Các em nhìn vào hình vẽ và đoán xem người hôn Chúa Giê-xu là ai? Trong lòng người đó định làm điều gì? (Cho các em trả lời). Đúng rồi, người ấy là Giu-đa, một trong các môn đồ của Chúa Giê-xu. Hãy xem đám người theo sau cầm gươm và gậy, thì biết là người đó không có ý tốt rồi. Chỉ vì ba chục miếng bạc mà Giu-đa phản bội Chúa Giê-xu, dùng cái hôn làm dấu hiệu để người ta bắt Ngài! Các em nghĩ xem Chúa Giê-xu có đau lòng không? (Cho các em trả lời). Nếu em bị bạn bè phản bội, em cảm thấy thế nào? (Cho các em trả lời).

(Trình bày hình 14) Nhìn vào hình vẽ, các em thấy Chúa Giê-xu bị người ta đối xử thế nào? (Cho các em trả lời). Chúa Giê-xu bị nhiều người mắng chửi, nhổ vào mặt, họ bịt mắt Chúa lại, dùng tay đánh Ngài thật tàn nhẫn. Những người nầy là ai vậy? Nơi nầy là nơi nào? (Cho các em trả lời). À, thì ra đây là tòa công luận! Thẩm phán là thầy tế lễ thượng phẩm. Khi ấy tại nơi đó còn có thầy tế lễ, các thầy thông giáo và các trưởng lão. Họ đều là những người lãnh đạo dân Giu-đa. Họ làm chứng dối để vu cáo Chúa Giê-xu, họ cưỡng ép Chúa Giê-xu nhận tội. Các em thử nghĩ xem, bị người khác vu oan, đánh đập, nhục mạ, có khó chịu không? (Cho các em trả lời).

(Trình bày hình 15) Các em nhìn xem, trong hình vẽ nầy ngoài Chúa Giê-xu còn có nhiều người nữa phải không? Họ đang làm gì vậy? (Cho các em trả lời). Đúng rồi, có nhiều người giơ tay lên la lớn: “Hãy đóng đinh hắn vào thập tự giá”. Họ nói với ai vậy? Họ la lớn cho quan tổng đốc nghe thấy. Họ muốn thả tên tội phạm giết người ra, rồi đóng đinh Chúa Giê-xu trên thập tự. Mặc dù vị quan tổng đốc nầy không thấy Chúa Giê-xu có tội gì cả, nhưng vì không dám làm phật lòng dân chúng, nên ông làm theo ý của họ. Các em nghĩ xem có phải Chúa Giê-xu rất khốn khổ không? Nếu là em, em sẽ thế nào? (Cho các em trả lời).

Từ đầu đến cuối Chúa Giê-xu không phản kháng, không cãi lại, Ngài im lặng cam chịu. Tại sao vậy? Bởi vì Ngài biết đây là ý muốn của Đức Chúa Trời, Ngài phải chịu đau đớn thay cho chúng ta. Các em có thấy cảm động không? (Cho các em trả lời).

  1. Ứng dụng.

Cho các em thảo luận bằng cách trả lời những câu hỏi sau: Chúa Giê-xu nói gì với môn đồ? Tại sao Chúa Giê-xu nói như vậy? Vì sao Chúa Giê-xu bị đóng đinh trên thập tự giá? Đó là kế hoạch của ai?

Sau khi các em thảo luận xong, cho các em làm bài tập “sắp xếp câu chuyện”. Hướng dẫn các em đọc những câu trong bài tập, có thể mỗi em đọc một câu, sau khi đọc hết bốn câu mới ghi số thứ tự. Mục đích của bài tập nầy nhằm ôn lại quá trình thương khó của Chúa Giê-xu. (Đáp án: 1B, 2C, 3A, 4D).

Chúa Giê-xu phải chịu thương khó vì Ngài gánh lấy hình phạt thay cho chúng ta, chúng ta phải nói gì với Chúa Giê-xu?

BÀI 9. CHÚA GIÊ-XU CHỊU ĐAU ĐỚN VÌ CHÚNG TA (HV)

 I. KINH THÁNH: Mác 14:27-28, 43-46, 53-55, 60-65; 15:1, 6-15.

II. CÂU GỐC: “Bởi sự sửa phạt Ngài chịu chúng ta được bình an” (Ê-sai 53:5).

III. BÀI TẬP.

A. SẮP XẾP CÂU CHUYỆN.

Điền thứ tự 1, 2, 3, 4 vào dấu ngoặc để sắp xếp thứ tự của câu chuyện.

a. Chúa Giê-xu rất đau đớn vì bị nhổ vào mặt và bị đánh ( ).

b. Chúa Giê-xu rất buồn vì Ngài biết rằng sắp phải rời xa các môn đồ ( ).

c. Chúa Giê-xu rất đau buồn, bởi vì Giu-đa hôn Ngài, nhưng lại phản bội Ngài ( ).

d. Chúa Giê-xu vô tội nhưng Ngài bị đóng đinh trên cây thập tự ( ).

B. CẢM TẠ NGÀI.

Ghi tên của em vào.                                                                                                Chúa Giê-xu thân yêu, Ngài vì ……………….. chịu nhiều đau đớn để …………….. ……… được bình an, con thật cảm tạ Chúa.

BÀI 9. ĐI BỘ TRÊN MẶT BIỂN ( GV-HV)

BÀI 9. ĐI BỘ TRÊN MẶT BIỂN ( GV-HV)

in ẤU NHI, QUÍ II. 2016 on 6 Tháng Bảy, 2018

 

BÀI 9. ĐI BỘ TRÊN MẶT BIỂN  (HV)

I. KINH THÁNH: Ma-thi-ơ 14:22-33

II. CÂU GỐC: “Chúa Giê-xu liền phán:… Ta đây, đừng sợ” (Ma-thi-ơ 14:27).

III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em:

– Biết: Chúa Giê-xu đi bộ trên mặt biển và giúp các môn đồ trong cơn sóng gió.

– Cảm nhận: Có Chúa Giê-xu, lòng luôn được bình yên.

– Hành động: Tin và nhờ cậy nơi Ngài.

IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY BÀI.

A. SINH HOẠT ĐẦU GIỜ.

Lấy ghế xếp thành vòng tròn (ít hơn số em chơi 1 ghế), tất cả các em đứng dậy, vừa hát bài “Đừng sợ, hãy tin” vừa đi theo vòng tròn làm động tác như chèo thuyền; khi có lệnh ngừng hát, mỗi em phải giành một ghế ngồi; em nào không có chỗ ngồi, bị để riêng ra chờ phạt, trò chơi lại tiếp tục và cứ mỗi lần như vậy lại bớt đi 1 ghế.

B. BÀI HỌC KINH THÁNH.

* Chuẩn bị: Xếp một cái thuyền bằng giấy (hoặc dùng cái thuyền đồ chơi trẻ em), một thau nước nhỏ.

  1. Vào bài.

Các em nhìn xem, cái nầy là gì? (Cho xem chiếc thuyền). Đúng rồi, đây là chiếc thuyền, còn cái nầy? (Chỉ vào thau nước). Đúng, đây là thau nước. Bây giờ chúng ta xem như thau nước nầy là biển nhé. Các em chú ý xem, khi nước yên lặng thì chiếc thuyền trôi đi bình thường, nhưng nếu có gió mạnh (dùng miệng thổi mạnh lên mặt nước, dùng tay làm cho nước xao động mạnh), sóng lớn, các em thấy chiếc thuyền thế nào? Chiếc thuyền như muốn lật úp lại. Hôm nay, cô và các em sẽ cùng nghe qua câu chuyện Kinh thánh kể về các môn đồ của Chúa Giê-xu khi đang ở trên thuyền. Điều gì sẽ đến với họ và họ sẽ như thế nào, các em lắng nghe để biết nhé.

  1. Bài học.

Một lần nọ, Chúa Giê-xu bảo các môn đồ chèo thuyền đi trước qua bờ biển bên kia, còn Ngài ở lại, đi lên núi để cầu nguyện.

Các môn đồ vâng lời Chúa, chèo thuyền đi được một lúc xa, trời càng lúc càng tối dần. Họ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên, gió từ đâu thổi đến ào ào, làm cho nước đánh mạnh vào hông thuyền. Chiếc thuyền chao nghiêng, nước tràn vào và những đợt sóng to cứ dồn dập kéo đến, khiến họ quá sợ hãi. Lúc ấy, các môn đồ nhớ đến Chúa Giê-xu, nhớ đến những phép lạ Ngài làm và họ kêu to lên: “Chúa Giê-xu ơi, xin Ngài đến cứu chúng con. Chúng con sắp chết rồi!” Họ lo lắng, sợ hãi lắm khi chung quanh trời tối mịt mà sóng gió vẫn chưa yên. Giữa lúc đó, bỗng họ thấy bóng ai lướt đi trên mặt biển, càng lúc càng đến gần họ. Hình ảnh kỳ lạ ấy càng khiến họ sợ hãi thêm. Họ la lớn: “Ôi, ma, ma, anh em ơi!” Nhưng khi vừa la lên như vậy, thì một giọng nói quen thuộc, nhỏ nhẹ cất lên: “Ta đây, các con đừng sợ!” Các em có đoán ra được là giọng nói của ai không? (Cho các em trả lời). À, đúng rồi, đó là giọng nói của Chúa Giê-xu. Các môn đồ mừng không các em? Có lẽ ban đầu họ còn nghi ngờ, nhưng khi đã biết chắc là Chúa Giê-xu rồi thì mừng lắm. Ngài biết họ đang gặp nguy hiểm, đang lo lắng, sợ hãi, nên vội đến để cứu giúp họ đúng lúc.

Các môn đồ mừng đón Chúa Giê-xu lên thuyền. Khi đó, Chúa cũng làm cho sóng gió ngừng, mặt biển trở nên yên lặng như trước. Các môn đồ quỳ lạy Chúa và nói: “Ngài thật là Con của Đức Chúa Trời vì Ngài đã làm những điều lạ lùng!”

  1. Ứng dụng.

Các em ơi, có lúc nào các em sợ hãi chưa? Ví dụ như ở trong bóng tối một mình, đi lạc hay gặp thú dữ… Khi đó, các em làm gì? (Cho các em trả lời – giáo viên nhắc lại những cách giải quyết của các em và hướng dẫn thêm). Các em có khi nào cầu nguyện với Chúa Giê-xu trong những lúc đó không? Các em nên nhớ Chúa Giê-xu của chúng ta là Con của Đức Chúa Trời. Ngài có quyền năng làm được mọi sự. Các em kêu cầu với Chúa, Ngài sẽ giúp đỡ, bảo vệ, vì Ngài rất yêu thương các em.

Bài 9. ĐI BỘ TRÊN MẶT BIỂN (HV)

I. KINH THÁNH: Ma-thi-ơ 14:22-33.

II. CÂU GỐC: “Chúa Giê-xu liền phán:… Ta đây, đừng sợ” (Ma-thi-ơ 14:27).

BÀI 8. BÔNG TRÁI CỦA LÒNG GANH GHÉT (GV-HV)

BÀI 8. BÔNG TRÁI CỦA LÒNG GANH GHÉT (GV-HV)

in QUÍ II. 2016, THIẾU NHI on 6 Tháng Bảy, 2018

BÀI 8. BÔNG TRÁI CỦA LÒNG GANH GHÉT  (GV)

I. KINH THÁNH: Sáng 37.

I. CÂU GỐC: “Vì ở đâu có những điều ghen tương tranh cạnh ấy, thì ở đó có sự lộn lạo và đủ mọi điều ác” (Gia-cơ 3:16).

III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em:

– Biết: Gia đình của Gia-cốp đã xảy ra nhiều điều không vui, do lòng ghen ghét giữa anh em với nhau.

– Cảm nhận: Ghen ghét dẫn đến tội lỗi. Cần trừ đi lòng ghen ghét trong lòng.

– Hành động: Nêu ra những vấn đề do lòng ghen ghét gây ra, và trình bày rõ cách đối phó.

IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY

A. SINH HOẠT ĐẦU GIỜ.

Viết lên giấy bìa cứng những chữ: Giận hờn, ghen ghét, tàn nhẫn, độc ác… rồi phân phát cho các em để nói lên ý nghĩa. Ví dụ để minh họa.

B. BÀI HỌC KINH THÁNH.

  1. Vào đề.

Ganh ghét là gì? Ganh ghét là không muốn người khác có những cái mà mình không có. Ví dụ: Ganh ghét người khác có chiếc áo mới, có đồ chơi mới… Ganh ghét là tội lỗi, thường mang lại cho ta sự bực bội và nhiều sự rắc rối trong cuộc sống. Trong xã hội chúng ta đang sống, có rất nhiều tội lỗi xảy ra do lòng ghen ghét gây nên. Hôm nay, các em sẽ thấy những bất hạnh trong gia đình của Gia-cốp do lòng ganh ghét gây ra.

  1. Bài học.

     (1) Nguyên nhân dẫn đến sự ganh ghét.

  1. Giô-sép được cha yêu thương hơn.

Sau khi làm hòa với Ê-sau, Gia-cốp dẫn người nhà của mình đến sinh sống tại xứ Ca-na-an. Gia-cốp có mười hai người con trai. Hai cậu con út tên là Giô-sép và Bên-gia-min. Gia-cốp đặc biệt yêu thương Giô-sép hơn tất cả các con trai mình. Hàng ngày, các anh phải dẫn bầy chiên ra đồng ăn cỏ, Giô-sép lúc đó mười bảy tuổi cũng phụ các anh của mình đi chăn chiên.

Gia-cốp rất yêu thương Giô-sép, nên cho cậu một cái áo có nhiều màu sắc sặc sỡ, rất đẹp. Giô-sép liền đem cái áo mới khoe với các anh mình.

(Mời một vài em nói lên cảm nghĩ của mình nếu ở trong trường hợp là các anh của Giô-sép, khi thấy Giô-sép được cha cho cái áo nhiều màu, còn mình thì không?) Các em suy nghĩ xem, các anh của Giô-sép ganh ghét là có lý do không? Nếu cha của em yêu thuơng một người nào trong gia đình nhiều hơn em, thì em cảm thấy thế nào? Dù cho rằng em có đủ lý do để ganh ghét, nhưng Chúa có muốn các em làm như thế không?

Các anh thấy cha thương Giô-sép hơn bọn mình, thì ganh ghét và nói với Giô-sép bằng những lời lẽ hằn học.

  1. Những giấc mơ lạ của Giô-sép.

Một đêm nọ, Giô-sép nằm ngủ và mơ một giấc mơ rất lạ. Sáng hôm sau, Giô-sép phấn khởi thuật lại giấc mơ của mình cho các anh nghe. “Chúng ta đang ở ngoài đồng bó lúa. Em thấy bó lúa của em dựng đứng lên, còn bó lúa của các anh đều ngã nằm xuống chung quanh bó lúa của em”.

Các anh của Giô-sép vốn đã ganh ghét cậu, bây giờ nghe về giấc mơ, thì họ càng ghét hơn và quát: “Mày muốn làm lớn hơn chúng tao sao?”

Không bao lâu, Giô-sép lại nằm chiêm bao lần nữa, và cậu vẫn kể cho các anh nghe. “Em thấy mặt trời, mặt trăng và mười một ngôi sao đều sấp mình xuống trước mặt em”. Lần nầy cha của Giô-sép nghe và la rầy cậu: “Có phải tao, mẹ, và các anh mầy đều phải đến sấp mình xuống đất trước mặt mầy chăng?” Dù la rầy nhưng ông ghi nhớ những điều Giô-sép đã nói, còn các anh thì ghét cay, ghét đắng, và từ đó gọi chàng là “thằng nằm mộng”.

 (2) Hành động của sự ganh ghét.

Cũng như mọi ngày, các anh của Giô-sép đi chăn bầy súc vật ở ngoài đồng. Nhưng lúc nầy, các anh phải dẫn bầy súc vật đi thật xa mới có đồng cỏ và suối nước. Đã mấy ngày rồi, các anh vẫn chưa về, vì thế cha rất lo lắng cho các con trai của mình. Lúc bấy giờ, chưa phát minh ra điện thoại, nên không thể liên lạc để biết tin tức của họ được, chỉ có cách là sai Giô-sép đi tới tận nơi để thăm.

Giô-sép vâng lời cha ra đi. Cậu đi đến nơi nhưng không thấy các anh đâu cả. Có một người cho chàng biết các anh đã dẫn bầy chiên đi nơi khác rồi. Thế là Giô-sép phải đi thêm một chặng đường nữa. Khi gần đến nơi, các anh đã nhìn thấy Giô-sép và họ nói với nhau: “Coi kìa! Thằng nằm mộng đến kìa”.

Họ nhớ đến giấc mơ của Giô-sép, thì rất căm giận và nói: “Chúng ta giết nó đi, quăng xuống một cái hố nước nào đó, rồi chúng ta nói với cha là nó đã bị thú rừng xé xác, để xem thử các điềm chiêm bao của nó ra sao?”

Nhưng một người anh của Giô-sép tên Ru-bên, nói rằng: “Chúng ta đừng giết chết nó. Hãy liệng nó xuống hố nước ở chỗ kia”. Chàng nói vậy là tính tìm cách cứu Giô-sép. Tất cả mọi người đều đồng ý và chờ khi Giô-sép đến gần, các anh xông tới lột cái áo có nhiều màu sắc mà cậu đang mặc, rồi quăng Giô-sép xuống một hố rất sâu. Cậu không thể tự mình trèo ra khỏi hố được. Giữa lúc hiểm nghèo nầy, Giô-sép rất tuyệt vọng vì không có ai giúp đỡ, nhưng cậu không hiểu rằng Đức Chúa Trời đã có kế hoạch trên đời sống mình và Ngài là Đấng đoái xem.

Mặc cho Giô-sép kêu cứu, khóc lóc, van nài, các anh vẫn ngồi trên miệng hố ăn uống vui mừng, mà không một chút thương xót. Ngay lúc đó, có một đoàn lái buôn đi ngang qua, các anh của Giô-sép nghĩ đến một cách có lợi hơn. “Hãy đem bán nó cho đoàn lái buôn nầy. Chúng ta sẽ được một ít tiền”. Tất cả đều đồng tình và họ kéo Giô-sép lên khỏi hố. Giô-sép cứ tưởng các anh đã tha thứ cho mình, nào ngờ vừa lên khỏi hố, cậu đã bị dẫn đến bán cho những người xa lạ để lấy hai mươi miếng bạc. Chàng công tử bột Giô-sép chỉ trong phút chốc đã trở thành tên nô lệ và bị mang sang xứ Ai-cập.

Khi Giô-sép bị bán rồi, thì Ru-bên trở lại hố để cứu em mình, nhưng không thấy đâu cả. Ru-bên xé áo mình, khóc lóc: “Ôi! Đứa trẻ đâu mất rồi! Tôi biết đi đâu để tìm lại nó bây giờ?” Ru-bên không đủ can đảm để nói với cha sự thật, chỉ còn cách là cùng nói dối cha. Các anh giết một con dê đực, rồi lấy áo nhiều màu mà cha tặng cho Giô-sép, nhúng vào trong máu. Làm như vậy để nhìn có vẻ là Giô-sép đã bị thú dữ cắn chết rồi.

Họ trở về mang theo cái áo nhúng máu của Giô-sép và làm bộ buồn rầu nói: “Cái áo nầy chúng con tìm thấy ở ngoài đồng vắng. Cha xem thử có phải là cái áo mà cha đã cho Giô-sép không?” Gia-cốp nhìn và nói rằng: “Đây chính là áo của con trai cha, chắc nó đã bị thú dữ ăn thịt rồi”. Nói xong, ông khóc lóc, đau đớn đến nỗi mọi người xúm lại an ủi, nhưng vẫn không nguôi được.

Kế hoạch của các anh đã thành công. Họ không chỉ nói dối, mà còn lường gạt cha mình. Gia-cốp cứ tưởng Giô-sép thật sự đã bị thú dữ giết rồi.

Thật là một thảm kịch! Giô-sép bị bán sang một xứ xa lạ, người cha mất đi đứa con cưng, đau khổ đến nổi muốn chết. Không biết các anh của Giô-sép có cảm thấy lương tâm bị cắn rứt khi nhìn thấy sự đau khổ của cha không? Nhưng chúng ta tin rằng Giô-sép không phải một mình xuống Ai-cập, mà có Chúa cùng đi.

  1. Ứng dụng.

Các em có biết tại sao các anh của Giô-sép ganh ghét Giô-sép không? (Giô-sép khoe điềm chiêm bao của mình, và cũng vì được cha yêu thương nhiều hơn, may cho một chiếc áo nhiều màu sắc). Sự ganh ghét sanh ra tội lỗi, khiến cho các anh của Giô-sép quên đi tình anh em, làm cho cha đau khổ và phạm tội với Đức Chúa Trời.

Sự ganh ghét có thường xảy ra trong đời sống các em không? Khi thấy bạn làm bài được điểm cao, thi đậu còn em thi rớt, họ có nhiều bạn bè yêu mến hơn các em, thì các em có sinh lòng ganh ghét không? Lúc ganh ghét người khác, các em cảm thấy hoặc hành động như thế nào? (Cho các em trả lời).

Chúa cho mỗi người có một ân tứ khác nhau, không nên ganh ghét hay so sánh với người khác. Chỉ cần các em tận tâm hoàn thành công việc của mình là tốt rồi. Các em à! Ganh ghét thường hay lẻn vào xâm chiếm đời sống của chúng ta, nên cần phải có sự giúp đỡ của Chúa. Cảm tạ Chúa và thỏa lòng với những điều Chúa ban cho các em, đừng sa vào bẫy của ma quỷ. Bây giờ, hãy cầu xin Chúa giúp đỡ các em nhé.

BÀI 8.  BÔNG TRÁI CỦA LÒNG GANH GHÉT (HV)

I. KINH THÁNH: Sáng Thế Ký 37.

II. CÂU GỐC: “Vì ở đâu có những điều ghen tương, tranh cạnh ấy, thì ở đó có sự lộn lạo và đủ mọi đều ác” (Gia-cơ 3:16).

III. BÀI TẬP.

  1. Tâm tình của Giô-sép.

Thông thường, người ta thường hay ganh ghét người khác vì họ có những điều mà mình không có. Giô-sép đã bị mười người anh của mình ganh ghét và hãm hại, vì cha cho riêng Giô-sép cái áo nhiều màu sắc. Em hãy giúp Giô-sép nói lên tâm tình của mình, bằng cách điền vào chỗ trống những từ ngữ thích hợp.   

 

Tôi tên là Giô-sép. Tôi có _______ anh em.

Bố tôi tên là __________. Bố tôi ____________ tôi hơn các anh. Ông cho tôi một _________________, vì thế gây cho các anh _____________ tôi. Dù họ_______ tôi, tôi vẫn______________ họ.

 

  1. Con đường Giô-sép đi.
  2. Tô màu đỏ trên con đường Giô-sép đi tìm các anh.
  3. Tô màu đen trên con đường Giô-sép

bị bán dẫn đi đến Ai-cập.

  1. Đánh dấu X vào những hành động em thường làm, và dấu K vào những hành động mà em nghĩ mình không nên làm.
Những hành động trong đời sống Nên

Không nên

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

Em thường………………………………………………..

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

…….

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

………..

 

 

 

 

BÀI 8. KINH THÁNH BÀY TỎ ƠN CỨU RỖI ( GV-HV)

BÀI 8. KINH THÁNH BÀY TỎ ƠN CỨU RỖI ( GV-HV)

in NHI ĐỒNG, QUÍ II. 2016 on 6 Tháng Bảy, 2018

 

BÀI 8. KINH THÁNH BÀY TỎ ƠN CỨU RỖI  ( GV)

 I. KINH THÁNH: Công Vụ 16:1-5; 2Tim 1:5; 2:1-2; 3:14-16

II. CÂU GỐC: “Kinh Thánh vốn có thể khiến con khôn ngoan để được cứu bởi đức tin trong Đức Chúa Giê-xu Christ” (2Tim 3:15).

III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em:

– Biết: Ti-mô-thê học biết Kinh Thánh và dạy cho người khác nhận biết ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời.

– Cảm nhận: Kinh Thánh bày tỏ ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời cho chúng ta.

– Hành động: Học Kinh Thánh để nhận biết ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời đối với chúng ta.

IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY.

A. SINH HOẠT ĐẦU GIỜ.

* Tấm gương tốt.

  1. Chuẩn bị: Viết chì, gôm, giấy cắt dán bài số 8 sách học viên.
  2. Thực hiện: Cho các em mở sách học viên bài 8, hướng dẫn các em nêu lên tên của các bạn có gương tốt, điền vào chỗ trống của bài tập, rồi dán giấy cắt dán (làm theo hướng dẫn trong bài tập).

Sau đó giáo viên chia sẻ những điểm tốt nào cần phải học tập. (Lưu ý: Không nên dùng quá nhiều thời gian).

B. BÀI HỌC KINH THÁNH.

(Chuẩn bị: Một tấm giấy cứng ghi tên Ti-mô-thê; một người đóng vai Ti-mô-thê. Bài nầy theo thể loại phỏng vấn. Giáo viên đóng vai phóng viên phỏng vấn Ti-mô-thê).

  1. Vào đề.

Hôm nay cô (thầy) sẽ giới thiệu một người được rất nhiều người yêu mến, khen ngợi để cho các em quen biết. Người đó tên là… Ti-mô-thê (Đưa bảng giấy có chữ Ti-mô-thê lên). Bây giờ các em cùng vỗ tay đón chào ông Ti-mô-thê đến với chúng ta nào!

(Ông Ti-mô-thê đi ra trong tiếng vỗ tay của các em).

  1. Phỏng vấn.

– Giáo viên: Chào Ti-mô-thê! Tôi là giáo viên Trường Chúa Nhật lớp Nhi đồng của Hội Thánh ……………………… Tôi tên là………………………… Rất vui vì anh nhận lời mời của chúng tôi đến nói chuyện với các em nhi đồng hôm nay.

– Ti-mô-thê: Xin chào! Tôi rất vui vì được quen biết các em nhi đồng tại đây. Tôi thấy các em thật là dễ thương và xinh đẹp.

– Giáo viên: Được gặp anh, tất cả các em đều rất phấn khởi!

– Ti-mô-thê (nhìn xuống hỏi các em): Có thật vậy không các em? (Các em trả lời). Cám ơn các em rất nhiều.

– Giáo viên: Bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc trò chuyện nhé! Xin hỏi anh có phải là người Giu-đa không? Nhà anh ở đâu?

– Ti-mô-thê (cười): Tôi chỉ có một nửa là người Giu-đa. Bởi vì cha tôi là người Hy-lạp, mẹ tôi là người Giu-đa, chúng tôi sống tại thành phố Lít-trơ.

– Giáo viên: Nghe nói anh rất am hiểu Kinh Thánh, anh có thể cho chúng tôi biết ai đã dạy anh không?

– Ti-mô-thê: Bạn quá khen! Thật ra từ bé, tôi đã được bà ngoại và mẹ kể rất nhiều về Đức Chúa Trời cho tôi nghe. Ví dụ: Đức Chúa Trời giải cứu tổ phụ của bà và mẹ tôi ra khỏi xứ Ai-cập như thế nào, Đức Chúa Trời ban Mười Điều Răn cho con người tuân giữ, những lời hứa của Đức Chúa Trời… Những điều ấy được chép trong Kinh Thánh. Vì vậy tôi biết Đức Chúa Trời yêu thương chúng tôi, Ngài hứa ban một Cứu Chúa để giải cứu chúng tôi, nhưng lúc ấy tôi chưa nhận biết “Cứu Chúa” là ai.

– Giáo viên: Vậy có nghĩa là sau nầy anh mới nhận biết phải không? Vì sao anh lại biết?

– Ti-mô-thê: Đúng vậy, sau nầy tôi mới nhận biết. Tôi nhớ một ngày nọ, có hai người rất lạ đến thành Lít-trơ. Họ đã chữa lành bệnh cho một người què từ lúc mới sinh, lại còn khuyên mọi người trở về với Đức Chúa Trời, Đấng đã tạo dựng nên thế giới nầy. Mẹ tôi đã dẫn tôi đến nghe họ giảng Tin Lành, và tôi được biết Chúa Giê-xu chính là “Cứu Chúa” mà tôi chờ đợi.

– Giáo viên: Hai người mà anh vừa nhắc đến có phải là ông Phao-lô và Ba-na-ba không?

– Ti-mô-thê: Đúng rồi! Ong Phao-lô đã dạy tôi hiểu biết Kinh Thánh, cũng như về ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời.

– Giáo viên: Nghe nói ông Phao-lô rất yêu thương anh phải không?

– Ti-mô-thê: Ong Phao-lô thấy tôi hiểu Kinh Thánh, lại có đức tin, nên dẫn tôi đi truyền giảng Tin Lành. Ông Phao-lô mở Hội Thánh mới, gây dựng Hội Thánh xong, bảo tôi ở lại đó dạy tín đồ học Kinh Thánh, giúp họ nhận biết ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời.

– Giáo viên: Có vẻ ông Phao-lô xem anh như là môn đồ của ông ấy vậy, đúng không?

– Ti-mô-thê: Ong Phao-lô xem tôi như con, trong các bức thư, ông Phao-lô thường gọi tôi là “con yêu dấu”.

– Giáo viên: Anh thật là gương tốt cho chúng tôi. Rất cám ơn anh đã dành cho chúng tôi cuộc phỏng vấn nầy. Tôi tin chắc rằng buổi phỏng vấn nầy sẽ đem lại ích lợi cho các em nhi đồng tại Hội Thánh chúng tôi.

– Ti-mô-thê: Tôi cũng ước mong các em nhi đồng tại đây hiểu biết Kinh Thánh và ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời như tôi, để các em kinh nghiệm được tình thương của Đức Chúa Trời và sống cho Ngài. Mong rằng tôi sẽ được nghe những tin tức tốt lành về các em. Xin chào tạm biệt tất cả các em.

– Giáo viên: Nào, các em cùng nói: Xin chào tạm biệt ông Ti-mô-thê.

(Trong khi Ti-mô-thê đi vào, các em vẫy tay chào).

  1. Ứng dụng.

Hướng dẫn các em mở sách học viên bài 8, xem những câu Kinh Thánh liệt kê trong bài tập “Hãy tra xem”, để điền vào chỗ trống. Sau khi hoàn tất, đọc ra từng câu, giáo viên giải thích:

(1) Rô-ma 3:23: Cho chúng ta biết, mọi người đều phạm tội.

(2) Rô-ma 6:23: Cho chúng ta biết, hậu quả của tội lỗi là sự chết.

(3) Giăng 3:16: Cho biết Đức Chúa Trời yêu thương chúng ta, ban Chúa Giê-xu xuống thế gian để cứu chúng ta.

(4) Ga-la-ti 3:26: Cho biết những người tin nhận Chúa Giê-xu là con cái của Đức Chúa Trời.

Sau đó cho các em thảo luận bằng cách trả lời những câu hỏi sau đây: Tại sao Ti-mô-thê hiểu biết Kinh Thánh? Qua Kinh Thánh Ti-mô-thê nhận biết Đức Chúa Trời ban điều gì? (Ban sự cứu rỗi qua Chúa Giê-xu). Ai dẫn dắt Ti-mô-thê đi truyền giảng Tin Lành?

Từ nhỏ Ti-mô-thê đã nghe mẹ kể về Kinh Thánh, hiểu biết ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Sau đó, Ti-mô-thê dạy Kinh Thánh cho người khác để họ cũng hiểu được ơn cứu rỗi và tiếp nhận. Ti-mô-thê là gương tốt cho chúng ta noi theo. Chúng ta phải luôn học Kinh Thánh để hiểu biết về lời hứa, ý muốn, mạng lệnh và ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời để sống đẹp lòng Ngài.

BÀI 8. KINH THÁNH BÀY TỎ ƠN CỨU RỖI  (HV)

 I. KINH THÁNH: Công Vụ 16:1-5; 1Tim 1:5; 2:1-2; 3:14-16.

II. CÂU GỐC: “Kinh Thánh vốn có thể khiến con khôn ngoan để được cứu bởi đức tin trong Đức Chúa Giê-xu Christ” (2Ti-mô-thê 3:15).

III. BÀI TẬP.

A. ĐOÁN XEM.

Thành Lít-trơ có một thiếu niên được mọi người yêu mến. Mẹ của cậu ấy là người Giu-đa tin Chúa. Vì vậy từ nhỏ cậu đã được học về Kinh Thánh, biết được nhiều điều về Đức Chúa Trời. Khi lớn lên, cậu ấy dạy Kinh Thánh, giúp người khác nhận biết về ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời.

Em đoán xem cậu thiếu niên ấy tên gì?

Đức Chúa Trời giải cứu tổ tiên chúng ta, dạy chúng ta giữ các Điều Răn của Ngài. Ngài còn hứa ban cho chúng ta một Cứu Chúa!

B. TẤM GƯƠNG TỐT.

Em ghi tên hai người có gương tốt vào khung phía dưới, chia sẻ những điểm tốt của họ đáng cho chúng ta học tập, rồi dán giấy cắt dán “gương tốt”.

C. EM TRA XEM.

Mở Kinh Thánh xem những câu gợi ý về ơn cứu rỗi, điền từ hợp nghĩa vào chỗ trống.

  1. Rô-ma 3:23 “Vì mọi người đều đã phạm ……………. thiếu mất sự vinh hiển của ………………………………”
  2. Rô-ma 6:23 “Vì tiền công của ………………………… là sự chết, nhưng sự ban cho của ……………………….. là sự sống đời đời trong Đức Chúa Giê-xu Christ, Chúa chúng ta”.
  3. Giăng 3:16 “Vì Đức Chúa Trời ……………………… thế gian, đến nỗi đã ban ………………………… của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời”.

4. Ga-la-ti 3:26 “Vì chưng anh em bởi tin Đức Chúa Giê-xu Christ, nên hết thảy đều là ………………………… của Đức Chúa Trời”.

BÀI 8.  NĂM CÁI BÁNH VÀ HAI CON CÁ ( GV-HV)

BÀI 8.  NĂM CÁI BÁNH VÀ HAI CON CÁ ( GV-HV)

in ẤU NHI, QUÍ II. 2016 on 6 Tháng Bảy, 2018

 

BÀI 8.  NĂM CÁI BÁNH VÀ HAI CON CÁ  (GV)

I. KINH THÁNH: Ma-thi-ơ 14:13-21; Mác 6:30-44; Giăng 6:1-14

II. CÂU GỐC: “Chúa Giê-xu… phán rằng: Ta thương xót đoàn dân nầy” (Ma-thi-ơ 15:32).

III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em:

– Biết: Ngài đã dùng phần ăn nhỏ của cậu bé hóa ra nhiều cho 5000 người ăn.

– Cảm nhận: Chúa là Đấng yêu thương, chăm lo cho mọi người.

– Hành động: Noi gương Chúa Giê-xu, giúp đỡ người thiếu thốn.

IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY BÀI.

A. SINH HOẠT ĐẦU GIỜ.

Chia các em ngồi thành hai nhóm bằng nhau. Mỗi nhóm cử ra một em. Hai em đại diện cho hai nhóm sẽ nhận chỉ thị của giáo viên (ví dụ: “Cần 2 đôi dép”, “cần 3 cuốn vở”…), lập tức trở về nhóm mình, tìm và đem lên nộp ngay. Nhóm nào nộp đầy đủ và nhanh nhất là thắng.

B. BÀI HỌC KINH THÁNH.

  1. Vào bài.

Các em nhìn xem hình vẽ trong bài học: Người nầy là ai? (Chỉ vào Chúa Giê-xu, để các em trả lời). Đúng, người nầy là Chúa Giê-xu. Trên tay Ngài cầm gì? Đúng rồi, trên tay Chúa Giê-xu cầm bánh và cá.

Các em nghĩ xem, người đứng trước mặt Chúa Giê-xu tay cầm giỏ là ai? Họ là môn đồ của Chúa Giê-xu.

Các em có thấy không? Còn có rất nhiều người ngồi trên cỏ. Họ là những người đến từ nhiều nơi để nghe Chúa giảng dạy. Trong đó có một số người mong muốn được Chúa Giê-xu chữa bệnh cho họ.

Chúa Giê-xu đã làm phép lạ mà con người không thể làm được trong lần nầy. Đó là phép lạ gì? Các em nghe câu chuyện sẽ rõ nhé.

  1. Bài học.

Một ngày nọ, trời rất đẹp, Chúa Giê-xu cùng các môn đồ qua bên kia bờ biển Ga-li-lê và đi lên trên núi cao. Lúc đó cũng có nhiều người đi theo Ngài. Trong số họ có đàn ông, đàn bà, trẻ con, người khỏe, người đau yếu, tàn tật… Họ đến để nghe Ngài giảng đạo và cũng mong được chữa lành bệnh. Chúa Giê-xu dùng lời của Ngài dạy dỗ họ vì Ngài rất yêu thương họ.

Đoàn dân ngồi nghe say sưa đến nỗi không thấy rằng trời đã dần tối rồi. Các môn đồ đến thưa cùng Chúa Giê-xu rằng: “Xin Ngài cho dân chúng ra về vì trời đã tối rồi! Họ chưa ăn gì cả, mà đường về thì xa lắm”. Chúa Giê-xu nói: “Các ngươi phải cho họ ăn!” Họ băn khoăn: “Làm sao chúng tôi có thể tìm đủ thức ăn cho họ tại nơi nầy?” Chúa Giê-xu nhìn họ và mềm mại nói: “Các ngươi cứ thử tìm xem có được bao nhiêu thức ăn?” Môn đồ không còn biết làm gì khác hơn là vâng theo lời Chúa Giê-xu. Họ tìm hỏi hết dân chúng đang ngồi đó, chỉ có được năm cái bánh và hai con cá do một cậu bé dâng lên. Nhưng chỉ bấy nhiêu thức ăn thì làm gì đủ với cả một đoàn dân đông như vậy? Trong lòng các môn đồ thấy bối rối, lo lắng. Chúa Giê-xu hiểu họ, nên phán: “Các ngươi cho dân chúng ngồi từng hàng năm chục hoặc một trăm người”. Nầy các em, Chúa Giê-xu rất thích chúng ta có trật tự và nề nếp. Môn đồ làm theo lời dặn, và xem Chúa Giê-xu giải quyết

khó khăn nầy bằng cách nào. Mọi người thấy Chúa Giê-xu cầm năm cái bánh và hai con cá ngước mắt lên trời, cầu nguyện tạ ơn Đức Chúa Trời và bẻ ra, trao cho môn đồ chia cho đoàn dân. Rất kỳ lạ, cho dù dân chúng cần bao nhiêu, cũng có thể ăn tùy ý, mà bánh và cá vẫn không hết. Thật là kỳ diệu, phải không các em, bởi vì Chúa Giê-xu là Con của Đức Chúa Trời, cho nên Ngài đã làm được như vậy.

Mọi người đều ăn no, Chúa Giê-xu bảo các môn đồ: “Hãy lượm những miếng còn thừa, hầu cho không mất chút nào!” Họ lượm bánh thừa mà đầy đến mười hai giỏ đó các em ạ.

  1. Ứng dụng.

Các em biết không, thức ăn thừa mà còn đựng được mười hai giỏ! Chỉ có Con của Đức Chúa Trời mới làm được điều lạ lùng như vậy mà thôi.

Chúa Giê-xu yêu thương đoàn dân. Ngài biết họ sẽ bị đói nếu ra về trong lúc đó, nên Ngài đã giúp cho họ ăn no nê trước khi trở về nhà. Chúng ta cũng phải noi theo gương Chúa Giê-xu, thấy người nghèo khổ, thiếu thốn… thì cũng nên giúp họ. Các em còn nhỏ các em có thể cho họ ít tiền, hoặc cho họ thức ăn, quần áo cũ… Đó là việc bày tỏ lòng yêu thương người khác. Chúa rất vui và cha mẹ các em cũng rất vui khi thấy các em biết giúp người khác như vậy.

Bài 8.  NĂM CÁI BÁNH VÀ HAI CON CÁ (HV)

 I. KINH THÁNH: Ma-thi-ơ 14:13-21; Mác 6:30-44; Giăng 6:1-14.

I. CÂU GỐC: “Chúa Giê-xu… phán rằng: Ta thương xót đoàn dân nầy” (Ma-thi-ơ 15:32).