Latest News From Our Blog

BÀI 2.  DÂNG LỜI TẠ ƠN (GV-HV)

BÀI 2.  DÂNG LỜI TẠ ƠN (GV-HV)

By andynguyen in QUÍ III. 2016, THIẾU NHI on 13 Tháng Bảy, 2018

BÀI 2.  DÂNG LỜI TẠ ƠN (GV)

 I. KINH THÁNH: Dân Số Ký 20:14-21; 21:1-9.

II. CÂU GỐC: “Phàm việc gì cũng phải tạ ơn Chúa; vì ý muốn của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Giê-xu Christ đối với anh em là như vậy” (1Tê-sa-lô-ni-ca 5:18).

III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em:

– Biết: Khi dân Y-sơ-ra-ên gặp khó khăn, họ đã thốt ra những lời nói oán trách Đức Chúa Trời, quên đi vô số ơn lành mà Chúa đã ban cho họ.

– Cảm nhận: Không thỏa lòng luôn dẫn đến sự vô ơn.

– Hành động: Liệt kê một số việc em cần phải tạ ơn Chúa và tạ ơn Ngài.

IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY BÀI

A. SINH HOẠT ĐẦU GIỜ

Lập một bảng tạ ơn của lớp, để các em có việc gì cần tạ ơn Chúa thì ghi vào. Mỗi em đều có thể làm một bảng như vậy cho riêng mình.

B. BÀI HỌC KINH THÁNH

  1. Vào đề.

Trong tuần lễ vừa qua, khi sắp nổi giận vì một chuyện gì đó, các em có làm như Ê-phê-sô 4:26 đã dạy không? Câu Kinh Thánh đó giúp các em như thế nào? Khi kềm chế được cơn giận của mình, các em có nhận thấy mình càng yêu mến người đó không? Khi làm theo điều Chúa dạy, các em cảm thấy thế nào? (Cho các em trả lời).

Hôm nay, chúng ta có dịp thảo luận về một vấn đề khác cũng làm cho chúng ta cảm thấy không vui, đó là bản tính khác biệt của một người. Các em có hiểu thế nào là bản tánh khác biệt không? Ví dụ trong lớp có một bạn luôn quậy phá, hay cáu gắt, lạnh lùng… không thích chơi với bất cứ ai. Cô giáo và các bạn trong lớp gọi bạn ấy là khác biệt. Khi đã hiểu về người bạn khác biệt đó, các em sẽ biểu hiện người bạn ấy bằng nét mặt như thế nào? (nhíu mày, cau mặt, trợn mắt, nghiêm mặt…).

Còn đối với người không bao giờ nói lời cảm ơn ai thì sao? Người đó có bản tánh khác biệt không? (Cho các em nêu ý kiến).

Ba mẹ, anh chị, bạn bè, thường giúp đỡ các em việc nầy, việc kia, nhưng tất cả những gì các em có được (ba mẹ, anh chị em, bạn bè, cơm ăn áo mặc, sức khoẻ…) đều do Đức Chúa Trời ban cho. Vì thế, trong mọi việc các em đều phải nương dựa vào Ngài, và Ngài mới thực sự là người giúp đỡ các em trong mọi việc. Có bao giờ các em suy nghĩ Chúa sẽ buồn và trách, nếu các em không cảm ơn Ngài không?

Không biết cảm ơn Chúa, thì các em sẽ không thỏa lòng với những điều Chúa ban cho. Từ chỗ không thỏa lòng, các em cảm thấy buồn chán, buồn chán sinh ra thất vọng, thất vọng sinh oán trách Chúa. Các em có biết khi chúng ta thất vọng, thì sẽ có những suy nghĩ như thế nào không? (Nghi ngờ tình yêu và quyền năng của Chúa, bất mãn…). Tâm trạng đó cũng giống như tâm trạng của dân Y-sơ-ra-ên khi đi trong đồng vắng.

Dân Y-sơ-ra-ên cũng có rất nhiều việc cần tạ ơn Chúa. (Cho các em liệt kê vài việc: Đức Chúa Trời ban thức ăn, nước uống, trụ mây, trụ lửa…). Hãy xem dân Y-sơ-ra-ên có tạ ơn Chúa không nhé!

2. Bài học.

Các em còn nhớ tại Ca-đe, Đức Chúa Trời đã ban cho dân Y-sơ-ra-ên điều gì không? (Nước uống chảy ra từ vầng đá).

Sau khi sự việc đó xảy ra, Môi-se muốn đưa dân sự đi ngang qua xứ Ê-đôm, để đến đất hứa. Đây là con đường ngắn và tiện lợi nhất, nhưng ông phải xin phép vua Ê-đôm, nếu không, chiến tranh sẽ xảy ra.

Môi-se hy vọng vua Ê-đôm sẽ đồng ý nên sai sứ giả đến trình bày: “Xin cho chúng tôi đi nhờ qua xứ của bệ hạ. Chúng tôi sẽ đi tránh đồng ruộng, vườn nho, cũng không múc nước dưới giếng mà uống. Chúng tôi cứ theo đường cái mà đi cho đến khi ra khỏi biên giới của bệ hạ”.

Đây là lời đề nghị rất hợp tình hợp lý, nhưng vua Ê-đôm vẫn từ chối. “Không được đi qua đất nước ta! Nếu không nghe, ta sẽ đem quân ra đánh”. Thế là Môi-se dẫn dân chúng quay trở lại để đi vòng đường khác. Từ Ca-đe, họ đi đến núi Ê-đôm.

Dân Y-sơ-ra-ên đi theo hướng nam để vòng qua xứ Ê-đôm, thì lại gặp phải A-rát là vua Ca-na-an. Vua Ca-na-an nghe tin dân Y-sơ-ra-ên đang tiến đến thì đem quân ra đánh. Dân Y-sơ-ra-ên kêu cầu Đức Chúa Trời, Ngài lập tức nhận lời giúp họ chiến thắng. Lần nầy, dân Y-sơ-ra-ên có cần phải tạ ơn Chúa không? Tại sao?

a. Dân Y-sơ-ra-ên không dâng lời tạ ơn Chúa.

Từ núi Hô-rơ, dân Y-sơ-ra-ên tiếp tục cuộc hành trình quay trở lại hướng biển Đỏ, vòng qua xứ Ê-đôm. Cuộc hành trình vô cùng gian nan, vất vả. Trên đồng vắng vừa khô cằn nóng bức, vừa hoang vu không một bóng người, hoàn toàn không có bóng râm của cây xanh, lại thường xuyên gặp những cơn lốc cát bất ngờ tấn công. Trong hoàn cảnh đó, dân Y-sơ-ra-ên đã quên rằng Chúa vẫn ở bên cạnh họ, vừa mới bảo vệ họ khỏi tay A-rát, vua Ca-na-an.

Kinh thánh ghi: “Giữa đường dân sự ngã lòng”. Họ nghĩ họ sẽ chết trong đồng vắng trước khi đến được đất hứa.

Các em cũng biết bước tiếp theo sẽ là thế nào rồi. Họ nói phạm Đức Chúa Trời và Môi-se rằng: “Vì sao ông đem chúng tôi ra khỏi Ai-cập để chết trong sa mạc nầy? Chúng tôi chẳng có nước uống, cũng chẳng có gì ăn ngoài loại bánh đạm bạc mà chúng tôi đã chán ngấy”.

Chỉ vì một chút khó khăn mà họ đã quên mất những gì mà mỗi ngày Chúa ban cho họ. Đức Chúa Trời vẫn nuôi nấng họ bằng ma-na mỗi ngày, nhưng họ chê không muốn ăn nữa. Không những cho ăn mà Ngài cho ban cho họ nước uống, và suốt cuộc hành trình, họ vẫn được bình an trong sự bảo vệ của Chúa. Đáng lẽ họ phải tạ ơn Chúa luôn luôn, nhưng ngược lại họ lằm bằm oán trách.

b. Hậu quả của việc không biết tạ ơn Chúa.

Đức Chúa Trời rất buồn trước thái độ vô ơn đó, nên Ngài quyết định sửa phạt họ.

Một ngày nọ, dân Y-sơ-ra-ên phát hiện trong trại có rất nhiều rắn độc, trên đầu có màu đỏ mà người ta gọi là rắn lửa. Nếu người nào bị rắn cắn sẽ phát sốt, khô họng rồi chết. Kinh Thánh ghi lại dân Y-sơ-ra-ên bị rắn lửa cắn chết nhiều vô số. Khi sự việc xảy ra như vậy, dân Y-sơ-ra-ên mới nhận thấy lỗi lầm của mình. Họ liền đến nói cùng Môi-se: “Chúng tôi có phạm tội, vì đã nói phạm đến Đức Chúa Trời và ông. Xin ông cầu nguyện cùng Đức Chúa Trời để Ngài  khiến rắn lìa xa chúng tôi”. Môi-se cầu khẩn cho dân sự. Đức Chúa Trời nghe lời cầu nguyện của Môi-se. Chúa dặn: “Con hãy làm một con rắn lửa bằng đồng và treo trên cây sào. Người nào bị rắn cắn chỉ cần nhìn nó là được sống”. Môi-se liền làm y như lời Đức Chúa Trời phán dặn.

Tin nầy truyền đi rất nhanh, những người bị rắn cắn, dù già hay trẻ, đàn ông hay đàn bà, chỉ cần nhìn lên con rắn đồng đó thì đều được cứu sống. Nên nhớ rằng bản thân con rắn đồng không có quyền năng chữa lành. Dân Y-sơ-ra-ên được chữa lành vì tin cậy và vâng lời lời phán của Đức Chúa Trời. Giả sử có ai đó không tin vào lời Chúa, nghĩa là không nhìn lên con rắn đồng trên cây sào thì sẽ không được cứu. Con rắn đồng treo trên cây sào tượng trưng cho Chúa Giêxu chịu chết trên thập tự giá, ai tin nhận Ngài thì sẽ được cứu rỗi.

  1. Ứng dụng.

Các em thân mến! Dân Y-sơ-ra-ên khi gặp phải khó khăn liền oán trách Đức Chúa Trời, nhưng sau đó họ đã nhận lỗi thì Ngài tha thứ cho họ. Đây là chân lý kỳ diệu. Dù chúng ta lầm lỗi bao nhiêu, chỉ cần ăn năn và cầu xin sự tha thứ, thì Ngài cũng sẽ tha thứ cho chúng ta. Các em có thường tạ ơn Chúa vì Ngài tha thứ tội lỗi của các em không?

Dân Y-sơ-ra-ên có rất nhiều việc cần phải tạ ơn Chúa. Chúng ta cũng vậy, Ngài ban cho chúng ta rất nhiều ơn phước trong cuộc sống hằng ngày (Cho các em nêu ra). Điều cần tạ ơn Chúa nhất là Chúa Giêxu chịu chết vì tội lỗi của chúng ta. Vậy mà có nhiều lúc chúng ta thường hay buồn rầu, thậm chí lằm bằm oán trách Chúa khi gặp khó khăn hoặc thua kém bạn bè, hoặc không thỏa lòng với điều đã có. Khi lằm bằm oán trách, chúng ta chỉ thấy toàn khó khăn, bất hạnh trước mắt chứ không thấy ơn phước của Chúa. Lời Chúa dạy chúng ta “Phàm việc gì cũng phải tạ ơn Chúa; vì ý muốn của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Giêxu Christ đối với anh em là như vậy” (1Tê-sa-lô-ni-ca 5:18).

Ngoài việc nói lên lời tạ ơn, còn có cách nào để biểu hiện lòng biết ơn của các em đối với Ngài không? (Hát thánh ca, thuật lại ơn phước của Chúa cho người khác biết, làm việc tốt giúp mọi người…).

Kinh Thánh không chỉ bảo chúng ta phải tạ ơn, mà còn nói rõ cho chúng ta biết tại sao phải tạ ơn Chúa. (Mời một em đọc Thi Thiên 103). Qua đoạn Kinh Thánh nầy, các em liệt kê ra những lý do phải tạ ơn Chúa (tha tội, chữa lành bệnh tật, nhân từ, thương xót…). Sau đó, cho các em cầu nguyện tạ ơn Chúa vì mọi điều tốt đẹp Chúa đã làm cho đời sống các em.

B. SINH HOẠT.

            Trong lúc gặp khó khăn, chúng ta thường hay lằm bằm, oán trách lắm phải không? Chúng ta cùng nhau chơi trò “Tìm đoạn kết” nhé!

            * Trò chơi: Tìm đoạn kết.

– Chuẩn bị: Một câu chuyện về đề tài “Tạ ơn Chúa trong hoàn cảnh khó khăn”.

– Cách chơi: Giáo viên kể câu chuyện thật sinh động và tỉ mỉ từng chi tiết, đến đoạn kết giáo viên ngừng lại và cho các nhóm tự tìm đoạn kết. Nhóm nào tìm đoạn kết hay và có ý gần giống đoạn kết câu chuyện, nhóm đó sẽ thắng.

BÀI 2. DÂNG LỜI TẠ ƠN (HV)

 I. KINH THÁNH: Dân Số Ký 20:14-21; 21:1-9.

II. CÂU GỐC: “Phàm việc gì cũng phải tạ ơn Chúa; vì ý muốn của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Giê-xu Christ đối với anh em là như vậy” (1Tê-sa-lô-ni-ca 5:18).

III. BÀI TẬP.

1. Em ghi chữ (Đ) vào trước câu đúng và chữ (S) vào trước câu sai.

___ a. Vua Ê-đôm đồng ý cho dân Y-sơ-ra-ên đi ngang qua xứ.

___ b. Vì phải đi đường vòng rất xa, gặp nhiều khó khăn, nên dân Y-sơ-ra-ên lằm bằm oán trách Chúa.

___ c. Đức Chúa Trời sửa phạt dân sự, nên sai rắn lửa đến cắn  họ.

___ d. Trước nạn rắn lửa, dân Y-sơ-ra-ên ra sức tiêu diệt rắn để tự bảo vệ mình.

___ e. Ai bị rắn cắn, phải nhìn lên con rắn bằng đồng treo trên  cây sào thì sẽ được sống.    

2. Em cầu nguyện tạ ơn Chúa.

Em dùng lời văn của mình viết ra những gì Chúa đã ban cho em và dâng lên lời cảm tạ Ngài.

a. Những điều Chúa ban cho con.

…………………………………………………………………………………….

…………………………………………………………………………………….

…………………………………………………………………………………….

…………………………………………………………………………………….

b. Con tạ ơn Chúa.

……………………………………………………………………………………..

……………………………………………………………………………………..

……………………………………………………………………………………..

……………………………………………………………………………………..

3. Em bày tỏ lòng biết ơn Chúa.

Em có thể làm một vài việc để chứng tỏ lòng biết ơn của em đối với Đức Chúa Trời. Hãy viết vào ô trống những việc làm đó hoặc những việc em mong muốn làm.

 

Post CommentLeave a reply