Latest News From Our Blog

BÀI 3.  LÒNG THAM KHÔNG ĐÁY (GV-HV)

BÀI 3.  LÒNG THAM KHÔNG ĐÁY (GV-HV)

By andynguyen in QUÍ III. 2016, THIẾU NHI on 13 Tháng Bảy, 2018

BÀI 3.  LÒNG THAM KHÔNG ĐÁY (GV)

 I. KINH THÁNH: Dân Số Ký 22:1-41; 24:10-14, 25.

II. CÂU GỐC: “Chớ tham tiền; hãy lấy điều mình có làm đủ rồi, vì chính Đức Chúa Trời có phán rằng: Ta sẽ chẳng lìa ngươi đâu, chẳng bỏ ngươi đâu” (Hê-bơ-rơ 13:5).

III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em:

– Biết: Vì tham tiền mà Ba-la-am làm theo ý riêng của mình.

– Cảm nhận: Lòng tham lam dễ khiến chúng ta làm những việc sai trái.

– Hành động: Nhờ Chúa khắc phục tính tham lam, không để cho tính xấu đó phát triển thành vấn đề nghiêm trọng.

IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY

A. SINH HOẠT ĐẦU GIỜ

1. Các em cùng thảo luận những vấn đề liên quan đến sự “tham lam”. Gợi ý cho các em tự suy nghĩ và viết lên bảng hoặc bìa cứng một vài vấn đề như: Tham lam là gì? Tôi có tham lam không?… Những vấn đề nầy có thể thảo luận với nhau, hoặc viết ra giấy.

2. Hướng dẫn các em tìm đọc 2Phi-e-rơ 2:15-16; Giu-đe 11.

3. Viết lên bảng những lỗi lầm mà Ba-la-am đã phạm.

B. BÀI HỌC KINH THÁNH.

1. Vào đề.

Các em thân mến! Những suy nghĩ trong lòng và hành động bên ngoài có liên quan mật thiết với nhau. Khi đang vui, các em cảm thấy mình rất dễ chịu với bạn bè, nhưng khi đang bực bội thì sao? (Cáu gắt, thấy ai cũng ghét…). Đức Chúa Trời cho con người có ý chí, tình cảm, biết nhận thấy điều sai, điều đúng, biết vui, buồn, hờn, giận, và Kinh Thánh dạy chúng ta biết cách tự chủ. Các em còn nhớ Kinh Thánh dạy về sự kềm chế cơn giận dữ như thế nào không? (Cho các em nhắc lại Ê-phê-sô 4:26). Nếu em có bản tính khác biệt, không bao giờ biết tạ ơn Chúa thì em phải làm sao? (1Tê-sa-lô-ni-ca 5: 18).

Hôm nay, các em sẽ được học về một người có cảm nhận trong lòng và hành động bên ngoài rất trái ngược nhau. Hãy xem cảm nhận và hành động của người nầy có giống cảm nhận và hành động của các em không?

2. Bài học.

a. Nảy sinh lòng tham không đáy.

Đức Chúa Trời luôn giúp đỡ dân Y-sơ-ra-ên trên suốt cuộc hành trình đến đất hứa. Họ đánh bại dân Ca-na-an và dân A-mô-rít. Tin tức về chiến thắng và sức mạnh của dân Y-sơ-ra-ên truyền đi rất nhanh, làm cho vua Mô-áp là Ba-lác rất sợ hãi.

Dân Y-sơ-ra-ên đóng trại trong đồng bằng Mô-áp đối diện Giê-ri-cô (Bản đồ số 3: Cuộc hành trình dân Y-sơ-ra-ên). Vua Mô-áp hay tin dân Y-sơ-ra-ên đang hướng về đất của mình, thì vô cùng hoảng sợ. Vua cũng được nghe về Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên và biết rằng họ chiến thắng được là nhờ Đấng đó. Vua và dân Mô-áp rất khiếp đảm. Họ sẽ làm gì để đối phó đây?

Dân Mô-áp liền liên kết với dân Ma-đi-an, hy vọng khi hiệp sức lại sẽ đủ sức đối phó với dân Y-sơ-ra-ên. Họ nói: “Dân nầy sẽ ăn nuốt chúng ta như bò ăn cỏ vậy”.

Tuy rằng đã liên kết với dân Ma-đi-an, nhưng vua Ba-lác vẫn lo sợ. Ba-lác liền nảy ra một ý. Vua sai sứ giả đi tìm tiên tri Ba-la-am để nhờ Ba-la-am nguyền rủa dân Y-sơ-ra-ên làm cho họ phải suy yếu đi. Sứ giả đến gặp Ba-la-am nói rằng: “Có một dân tộc đến từ Ai-cập đông như kiến, phủ đầy mặt đất, đang đóng đối diện chúng tôi. Xin ông đến nguyền rủa họ… Có lẽ nhờ ông chúng tôi có thể đuổi họ đi” (Dân Số Ký 22:5-6). Kèm theo lời yêu cầu của sứ giả là vô số vàng bạc nhằm thuyết phục Ba-la-am chịu đi rủa sả dân Y-sơ-ra-ên.

Vàng bạc của Ba-lác đã làm cho Ba-la-am nảy sinh lòng tham muốn. Ông nói cùng sứ giả: “Xin các ông nghỉ lại đây đêm nay. Tôi sẽ trả lời các ông tùy theo lời của Đức Giê-hô-va phán cùng tôi”. Thật ra, ngay từ đầu Ba-la-am đã biết Đức Chúa Trời sẽ không cho phép ông đi rủa sả dân sự của Ngài. Đáng lẽ ông phải trả lời dứt khoát là “Không”.

Đêm đó, Đức Giê-hô-va hỏi: “Ba-la-am, những người trong nhà ngươi là ai?” Đức Chúa Trời biết rõ tất cả mọi chuyện, nhưng Ngài muốn chính Ba-la-am phải nói ra. Ba-la-am thưa: “Ba-lác, vua Mô-áp muốn tôi đến rủa sả dân Y-sơ-ra-ên, để vua có thể đánh đuổi họ đi”. Đức Chúa Trời phán cùng Ba-la-am: “Ngươi không được đi với họ, không được nguyền rủa dân kia, vì đó là dân được ban phước” (Dân Số Ký 22:12).

b. Thực hiện lòng tham không đáy.

(1) Lần 1.

Đức Chúa Trời đã phán dặn rất rõ ràng. Sáng hôm sau, Ba-la-am nói cùng sứ giả: “Các ông về đi! Đức Chúa Trời cấm tôi đi với các ông”. Dù nói vậy nhưng lòng Ba-la-am vẫn đang bị ám ảnh vàng bạc của Ba-lác.

(2) Lần 2.

Vua Ba-lác thất vọng vì Ba-la-am không nhận lời đề nghị của mình. Không nản lòng, Ba-lác cử một đoàn sứ giả khác đông hơn, đem nhiều vàng bạc châu báu hơn lần trước để mời cho được Ba-la-am. Họ đến gặp ông, năn nỉ: “Vua Ba-lác khẩn khoản mời ông đến. Vua hứa sẽ ban cho ông chức vụ cao nhất và tất cả những gì ông muốn, miễn là ông đi rủa sả dân Y-sơ-ra-ên cho vua”. Các em thấy lời đề nghị nầy như thế nào? Thật là hấp dẫn phải không?

Ba-la-am không thể kềm chế lòng tham, nhưng vẫn nói rằng: “Dầu Ba-lác cho tôi cung điện chứa đầy vàng bạc, tôi cũng không thể làm gì ngoài những điều Đức Chúa Trời đã phán dạy tôi”. Câu trả lời của Ba-la-am mới nghe qua tưởng rất dứt khoát, nhưng thực ra không phải như vậy. Các sứ giả của Ba-lác nhìn thấy được sự phân vân trong lòng của Ba-la-am, nhất là khi ông nói: “Xin các ông nghỉ lại đêm nay nữa, để xem Đức Chúa Trời có phán thêm điều gì khác không”. Rõ ràng trong lòng của Ba-la-am khao khát có được quyền thế cũng như sự giàu có mà vua Ba-lác hứa ban cho. Dù ông biết rất rõ ý muốn của Đức Chúa Trời, và cũng biết rằng Đức Chúa Trời ban phước cho dân Y-sơ-ra-ên, nhưng lòng tham không đáy đã khiến cho Ba-la-am hy vọng Đức Chúa Trời sẽ đổi ý mà cho phép ông đi.

Đức Chúa Trời thấy lòng của Ba-la-am nhất quyết muốn đi, nên đêm đó Ngài phán cùng Ba-la-am rằng: “Cứ đi với họ, nhưng chỉ được làm theo lời Ta phán”.

(3) Lần 3.

Ba-la-am hí hửng thắng lừa và sáng sớm hôm sau đã lên đường đi Mô-áp. Ba-la-am chỉ nghĩ đến sự vinh hiển và vàng bạc mà Ba-lác hứa ban cho, còn những lời phán dặn của Đức Chúa Trời thì ông hoàn toàn quên mất. Đức Chúa Trời thấy được những suy nghĩ của Ba-la-am, nên Ngài rất buồn.

Trên đường đi, Đức Chúa Trời đã làm một việc mà chắc chắn Ba-la-am sẽ không bao giờ quên được. Ba-la-am đang cỡi lừa tiến thẳng trên đường cái, tự nhiên con lừa đi tránh vào đồng ruộng. Thông thường, loài súc vật nầy không bao giờ có hành động lạ như vậy. Ba-la-am tức giận, đánh và bắt nó phải trở ra đường cái. Ông không nhận biết rằng đây là cách nhắc nhở của Đức Chúa Trời. Ngài cho thiên sứ đứng ở bên đường, Ba-la-am không trông thấy, nhưng con lừa thấy và vì thế nó mới tránh ra mà đi vào ruộng.

Con lừa tiếp tục đi trên đường cái được một quãng thì đến chỗ đường rất hẹp, hai bên lại có vách che chắn. Thiên sứ của Đức Chúa Trời đứng ở trên đường. Con lừa vì muốn đi qua, nên nép sát vào tường làm kẹt chân của Ba-la-am, và ông nổi giận đánh nó lần nữa. Thiên sứ của Đức Chúa Trời đi tới xa hơn một chút, đứng trong một khúc đường rất hẹp đến nỗi không thể lách qua phải hay qua trái được. Còn lừa tội nghiệp không còn cách nào để đi qua được nữa, chỉ biết nằm mọp xuống. Ba-la-am tức quá vung gậy đánh nó tới tấp. Lúc nầy, để cho Ba-la-am hiểu được mọi việc, Đức Chúa Trời làm một việc lạ lùng là cho con lừa nói tiếng người: “Tôi đã làm gì sai mà ông đánh tôi ba lần?” Có lẽ vì quá giận nên Ba-la-am không còn đủ tỉnh táo để nhận biết tại sao một con lừa lại nói được tiếng người? Ông trả lời: “Vì mày sỉ nhục tao. Nếu có kiếm trong tay, tao đã giết mày rồi!” Lừa lại nói cùng Ba-la-am: “Tôi chẳng phải là con lừa mà ông đã cỡi luôn cho đến ngày nay sao? Có bao giờ tôi làm như vậy chưa?” Ông đáp: “Chưa!”

Ngay lúc đó, Đức Chúa Trời mở mắt Ba-la-am, ông nhìn thấy thiên sứ của Đức Chúa Trời đứng ở bên đường, tay cầm một cây thanh gươm sáng loáng. Ông vội sấp mặt xuống đất. Thiên sứ của Chúa hỏi: “Sao ngươi đánh con lừa ba lần? Ta đến để ngăn cản ngươi, vì ta thấy ngươi đi theo con đường dẫn mình đến nơi hư nát”.

Thiên sứ của Đức Chúa Trời cho phép Ba-la-am tiếp tục lên đường đến Mô-áp, nhưng cảnh cáo ông rằng: “Ngươi chỉ nói điều chi ta phán dặn ngươi”.

c. Hậu quả của lòng tham không đáy.

(1) Không thể thực hiện theo ý riêng.

Vua Ba-lác hay tin Ba-la-am đến liền vui mừng ra tận nơi đón tiếp. Hôm sau, Ba-lác dẫn Ba-la-am lên một đỉnh núi cao, là nơi có thể nhìn xuống thấy toàn bộ trại quân của người Y-sơ-ra-ên đóng ở phía dưới. Ba-la-am yêu cầu Ba-lác xây tại đây bảy bàn thờ, trên mỗi bàn thờ dâng một con bò và một con chiên. Ba-la-am đi tới một chỗ vắng vẻ, hy vọng sẽ được nói chuyện với Chúa. Đức Chúa Trời hiện ra cùng Ba-la-am và lặp lại lời nói của Ngài: “Không được rủa sả dân Y-sơ-ra-ên”.

Ba-la-am quay về chỗ bảy bàn thờ, ông nhìn xuống dân Y-sơ-ra-ên đang đóng trại rồi chúc phước cho họ.

Ba-lác sửng sốt hỏi: “Ông làm gì vậy? Tôi mời ông đến nguyền rủa, ông lại đi chúc phước cho họ”.

Ba-lác dẫn Ba-la-am đến một đỉnh núi khác, nơi đây nhìn xuống chỉ thấy một phần trại quân của người Y-sơ-ra-ên mà thôi. Ba-lác nghĩ rằng có lẽ nơi đây Ba-la-am dễ thốt lời nguyền rủa hơn. Theo yêu cầu của Ba-la-am, Ba-lác dựng bảy bàn thờ như lần trước. Dù biết rất rõ ý muốn của Chúa, nhưng Ba-la-am vẫn tìm một nơi vắng vẻ để dò hỏi ý Chúa. Sau đó, Ba-la-am quay trở lại và nói: “Đức Chúa Trời không phải là người để nói dối, hoặc thay đổi ý kiến. Tôi được lệnh chúc phước, sao dám cãi lời?” Thế rồi lại một lần nữa, Ba-la-am chúc phước cho dân Y-sơ-ra-ên. Thấy thế, Ba-lác rất thất vọng. Vua nói với Ba-la-am rằng: “Nếu ông không nguyền rủa thì cũng đừng chúc phước cho họ chứ?”

Dầu vậy, Ba-lác vẫn muốn thử thêm một lần nữa, hy vọng lần nầy Đức Chúa Trời cho phép rủa sả dân Y-sơ-ra-ên. Ba-lác dẫn Ba-la-am lên một đỉnh núi thứ ba. Tại đây nhìn xuống chỉ thấy toàn sa mạc, có lẽ Ba-lác nghĩ rằng khi không nhìn thấy trại quân của người Y-sơ-ra-ên, Ba-la-am sẽ dễ dàng rủa sả. Ba-la-am yêu cầu xây bảy bàn thờ và dâng của lễ y như những lần trước, và lại thêm một lần nữa ông chúc phước cho dân Y-sơ-ra-ên, theo ý của Đức Chúa Trời.

(2) Không được gì cả.

Đến lúc nầy thì Ba-lác không còn kiên nhẫn được nữa, ông nổi giận đập hai tay vào nhau và nói lớn: “Ta mời ngươi đến đây để rủa sả kẻ thù cho ta, nhưng ngươi lại chúc phước cho chúng nó ba lần. Thôi ngươi hãy về đi. Ta đã hứa ban cho ngươi sự vinh hiển và giàu có, nhưng Đức Chúa Trời đã cản trở ngươi nhận lãnh. Vậy ngươi hãy mau về đi!”

Lời nói của Ba-lác làm Ba-la-am vỡ mộng, thế là không có quyền thế lẫn tiền bạc gì cả. Nhưng Ba-la-am đã bị tiền bạc của Ba-lác quyến rũ quá mạnh, không dứt ra được. Ngoài mặt thì Ba-la-am làm như không còn nghĩ đến những lễ vật của Ba-lác. Nhưng thật ra thì không phải vậy.

(3) Bị giết chết.

Không thể thực hiện theo ý riêng được, Ba-la-am quay sang mưu kế khác. Ông biết Đức Chúa Trời rất ghét tội thờ lạy thần tượng, nên bày mưu cho dân Mô-áp gả con gái họ cho các con trai Y-sơ-ra-ên, dẫn dụ dân Y-sơ-ra-ên thờ cúng thần của dân Mô-áp. Đáng buồn là dân Y-sơ-ra-ên lại trúng kế của Ba-la-am, kết hôn cùng con gái Mô-áp và thờ lạy thần tượng. Thế là cơn giận của Đức Chúa Trời nổi lên cùng dân Y-sơ-ra-ên, khiến nhiều người chết. Ba-la-am cũng bị giết chết (Dân Số Ký 31:8). Lòng tham không đáy của Ba-la-am đã dẫn đến tai họa cho nhiều người. Cuối cùng, bản thân Ba-la-am không hưởng được sự vinh hiển, giàu sang, mà còn bị giết chết cùng với dân ngoại bang nữa.

3. Ứng dụng.

Các em thân mến! Qua bài học trên, các em suy nghĩ và trả lời các câu hỏi sau.

Tại sao Ba-la-am lại cho rằng con lừa không vâng lời? Ông cảm thấy thế nào khị bị Đức Chúa Trời cản lại giữa đường? Tại sao Ba-la-am lại cầu xin đến ba lần để mong Đức Chúa Trời cho phép mình nguyền rủa dân Y-sơ-ra-ên? Tại sao em biết Ba-la-am khao khát có được vàng bạc và vinh hiển của Ba-lác ban cho? (Cho các em trả lời).

Ba-la-am cảm nhận trong lòng một đường, nhưng thực hiện một nẻo. (Biết rõ Đức Chúa Trời không đồng ý, nhưng vẫn bằng mọi cách thực hiện theo ý muốn của mình). Các em suy nghĩ xem Đức Chúa Trời có đẹp lòng với những hành động của Ba-la-am không? (Cho các em tham khảo 2Phi-e-rơ 2:15; Giu-đe 11 và ghi lên bảng tội lỗi mà Ba-la-am đã phạm).

Các em thân mến! Khi các em mắc phải những ý nghĩ giống như Ba-la-am, thì đã có câu Kinh Thánh giúp đỡ các em: “Chớ tham tiền; hãy lấy điều mình có làm đủ rồi, vì chính Đức Chúa Trời có phán rằng: Ta sẽ chẳng lìa ngươi đâu, chẳng bỏ ngươi đâu” (Hê-bơ-rơ 13:5).

Khi trong lòng các em muốn có những vật của người khác, ví dụ như cây thước kẻ, cây bút, đồ chơi… thì câu Kinh Thánh nầy sẽ giúp được gì cho các em? (Giúp các em hiểu rằng điều quan trọng không phải là mình có được những gì, mà là vui lòng với những gì mình có).

(Hướng dẫn các em làm bài tập trong sách học viên. Có hai câu chuyện các em phải hoàn thành. Mời hai em đọc lớn cho cả lớp cùng nghe rồi để các em thảo luận với nhau. Sau đó mỗi em tự làm bài của mình).

Tại sao Minh và Mai lại có những ý nghĩ như vậy? Minh nói rằng, “vẽ là trò chơi của trẻ em”, em nhận thấy câu nói nầy như thế nào? Hãy giải thích? Con người có khả năng hiểu biết mọi vật, mọi việc không? Có phải ai cũng hài lòng với hình dáng bên ngoài của mình hết, phải không? Minh có nên ngưng vẽ để dành tất cả thời gian luyện bóng không? Tại sao Mai tâm sự với mẹ mình về mái tóc? Có thay đổi được gì không?

Các em nhận thấy câu gốc của buổi học hôm nay có giúp được cho Minh và Mai không? Nếu có, đó là gì?

Các em ạ! Đức Chúa Trời tạo ra mỗi con người đều khác nhau, từ vóc dáng, tính tình cho đến năng khiếu, hoàn cảnh gia đình… Đối với Ngài, mỗi chúng ta đều có nét riêng biệt của mình, và Ngài luôn ở cùng, không bao giờ lìa xa chúng ta. Vì thế, các em phải cố gắng phát huy mặt tốt của mình. Khi các em nghĩ rằng: Ở phương diện nào đó, mình giỏi hơn, may mắn hơn người khác, chính là lúc các em cảm thấy vui và tự tin ở mình hơn, hoặc thấy mình đầy đủ hơn những bạn đồng lứa khác. Tự nhiên, các em sẽ thoải mái hơn, sẽ thỏa lòng hơn và cả những việc các em làm cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Các em ạ! Khi các em cảm thấy mình không thỏa lòng với những gì mình có, hoặc có tư tưởng tham lam, ích kỷ, hãy cầu nguyện cùng Đức Chúa Trời, xin Ngài nhắc nhở và giúp đỡ các em khắc phục, không để nó lớn lên biến thành hành động xấu.

Suy nghĩ xem có cảm nhận nào trong lòng mà các em cần cầu nguyện với Chúa? Nên nhớ rằng Đức Chúa Trời luôn ở cùng các em, và không có việc gì khó khăn đối với Ngài.

BÀI 3. LÒNG THAM KHÔNG ĐÁY (HV)

 I. KINH THÁNH: Dân Số Ký 22:1-41; 24:10-14, 25.

II. CÂU GỐC: “Chớ tham tiền; hãy lấy điều mình có làm đủ rồi, vì chính Đức Chúa Trời có phán rằng: Ta sẽ chẳng lìa ngươi đâu, chẳng bỏ ngươi đâu” (Hê-bơ-rơ 13:5).

III. BÀI TẬP.

1. Bằng lòng với những gì em có.

Đức Chúa Trời mong em bằng lòng với những gì Chúa ban cho. Ngài biết tất cả những gì các em cần cho cuộc sống của mình.

Em góp ý cho hai bạn Minh, Mai và có lời gì nhắn nhủ với hai bạn ấy?

Minh:………………………………………………………………………………….

………………………………………………………………………………………….

………………………………………………………………………………………….

Mai:……………………………………………………………………………………

………………………………………………………………………………………….

………………………………………………………………………………………….

………………………………………………………………………………………….

2. Trò chuyện với Chúa.

Em có thỏa lòng với bản thân không? (Hình dáng, gia đình, năng khiếu, vật chất…). Em hoàn tất lời cầu nguyện ở dưới. Xin Chúa ban cho em sự thỏa lòng và sống vui vẻ.

3. Giải mật mã.

Ba câu dưới đây đều liên quan đến Ba-la-am. Em hãy tìm ý nghĩa của nó. Chìa khóa sẽ giúp em mở được lời giải. Hãy viết lời giải vào đường gạch ngang.

a. LAM THAM TRI TIÊN MỘT LÀ BA-LA-AM.

* Chìa khóa: Cá lội ngược giòng.

………………………………………………………………………………………………………………………

b. BA-LA-AM LÀ MONG HẾT MUỐN TIỀN CUỘC CHƠI SỐNG VUI GIÀU SỤ SANG, TRỌNG NÊN VÌ ĐÃ ĐẾN ĐI ĐÂU THEO SỰ Ý MÌNH RIÊNG RẼ, KHÔNG BIẾT VÂNG DẠ LỜI DẠY CHÚA.

* Chìa khóa: Ăn miếng nhả miếng.

………………………………………………………………………………………………………………………

c. CÓ, NHỮNG GÌ, BẰNG LÒNG, MÌNH, VỚI.

* Chìa khóa: Đứng đúng vị trí.

…………………………………………………………………………………………………………………..

Post CommentLeave a reply