BÀI 7. CÓ THỂ TRỞ VỀ ĐƯỢC KHÔNG? (GV-HV)
in QUÍ II. 2016, THIẾU NHI on 5 Tháng Bảy, 2018
BÀI 7. CÓ THỂ TRỞ VỀ ĐƯỢC KHÔNG? (GV)
I. KINH THÁNH: Sáng 30 đến 33:1-16.
II. CÂU GỐC: “Hãy ở với nhau cách nhân từ, đầy dẫy lòng thương xót, tha thứ nhau như Đức Chúa Trời đã tha thứ anh em trong Đấng Christ vậy” (Ê-phê-sô 4:32).
III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em:
– Biết: Đã đến lúc Gia-cốp trở về nhà, làm hòa với anh mình sau 20 năm xa cách.
– Cảm nhận: Biết tha thứ và làm hòa với người khác, sẽ được Đức Chúa Trời nhậm lời cầu xin.
– Hành động: Có tinh thần làm hòa và sẵn sàng tha thứ.
IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY
A. CHUẨN BỊ.
1. Một vài câu hỏi để ôn lại bài trước. Tại sao Gia-cốp phải chạy trốn khỏi nhà? Tâm trạng của ông lúc ra đi như thế nào? Dọc đường, ông thấy gì?…
2. Giấy màu, kéo, hồ… để làm thủ công.
B. BÀI HỌC KINH THÁNH.
- Vào đề.
(Ôn qua bài học trước).
Gia-cốp rời khỏi nhà ra đi là để trốn Ê-sau. Sau khi Gia-cốp nằm chiêm bao gặp Đức Chúa Trời, thì ông biết rằng con đường phía trước có Đức Chúa Trời gìn giữ, và Ngài hứa ở cùng ông. Đức Chúa Trời thực hiện lời hứa, nên Gia-cốp bình an đi tới Cha-ran.
- Bài học.
Trước khi Gia-cốp ra đi, mẹ chàng có hứa rằng hễ khi nào thấy Ê-sau hết giận, thì cho Gia-cốp biết để trở về nhà. Nhưng ngày qua ngày, Gia-cốp không nhận được tin tức gì từ gia đình cả. Tại Cha-ran, Gia-cốp làm thuê cho cậu mình. Sau đó cưới hai cô con gái của cậu, và sanh con. Đức Chúa Trời ban phước cho Gia-cốp khiến ông trở nên giàu có. Trong những năm ở với cậu, tài sản của Gia-cốp tăng dần. Ông có nhiều chiên bò, lạc đà, lừa và đầy tớ, vì thế có nhiều người ganh tị và ghét Gia-cốp.
(1) Gia-cốp trở về nhà cha.
Gia-cốp xa quê hương đã hai mươi năm rồi. Một hôm, các con trai của cậu bày tỏ thái độ ghen ghét và tức giận. Chính lúc nầy, Đức Chúa Trời phán dặn Gia-cốp trở về nhà cha ở Ca-na-an. Về nhà cha tức là phải gặp Ê-sau. Nhưng Ê-sau chưa hết giận và chưa tha thứ cho ông, thì làm sao đây? Tâm trạng của Gia-cốp khi nghe Chúa phán, vừa vui mừng vừa lo sợ. Vui mừng vì được rời khỏi nơi đây, nơi mà Gia-cốp bị cậu lường gạt để bóc lột sức lao động, lo sợ vì phải đối đầu với Ê-sau. Nhưng Đức Chúa Trời hứa sẽ ở cùng, giúp đỡ, nên Gia-cốp cũng vững lòng.
Gia-cốp quyết định trở về quê hương. Ông đem chuyện nầy ra bàn với hai vợ mình là Lê-a và Ra-chên, thì hai bà nói rằng: “Chàng hãy làm theo mọi lời Đức Chúa Trời đã phán dạy” (Sáng 31:16b).
Thế là Gia-cốp âm thầm gói ghém tất cả tài sản mình, cùng vợ con lên đường đi về xứ Ca-na-an, trong khi La-ban cậu mình không có ở nhà. Lúc ra đi, Ra-chên, người vợ mà Gia-cốp yêu thương đã ăn cắp pho tượng thờ trong nhà của cha mình và giấu dưới bành lạc đà. Gia-cốp không hay biết việc làm của Ra-chên.
Ba ngày sau khi Gia-cốp ra đi, La-ban mới biết, và cũng phát hiện pho tượng đã bị đánh cắp, nên càng tức giận hơn. Lập tức, ông cho người nhà của mình đuổi theo Gia-cốp, nhưng trên đường đi, Đức Chúa Trời phán với La-ban không được làm hại Gia-cốp và người nhà của ông.
Cuối cùng, La-ban cũng đã đuổi kịp Gia-cốp nơi ông đóng trại để cho người và súc vật nghỉ ngơi. La-ban rất giận dữ, khi tìm khắp trại mà không thấy các pho tượng đã bị đánh cắp. Thật ra La-ban không chỉ tức giận vì mất các pho tượng, mà còn tức giận về việc cả gia đình Gia-cốp bỏ đi mà không cho ông biết. Sau khi bàn bạc, Gia-cốp và La-ban cùng thỏa thuận lập giao ước với nhau, là hai bên không thù hận nhau nữa. Sáng sớm hôm sau, La-ban từ giã con cháu mình rồi trở về xứ Cha-ran, còn Gia-cốp tiếp tục lên đường về xứ Ca-na-an.
(2) Gia-cốp chuẩn bị để gặp Ê-sau.
Nếu các em đi xa nhà một thời gian dài, và khi trở về gần đến nhà, thì tâm trạng của các em lúc đó sẽ ra sao? Càng về gần đến nhà, Gia-cốp càng bồi hồi khi nhớ về những kỷ niệm xưa, nhưng không thể không hồi hộp, lo lắng. Cảnh vật có thay đổi, nhưng sự hận thù của Ê-sau có thay đổi không, khi đã 20 mươi năm rồi? Gia-cốp rất mong được trở về nhà, nhưng cũng rất lo sợ khi phải gặp Ê-sau. Vì thế, ông sai người đi trước để gặp Ê-sau, báo tin ông trở về.
Gia-cốp biết rõ một điều là phải làm hòa với anh mình trước, thì mới trở về nhà bình an. Giờ đây, ông đang nóng lòng chờ đợi tin tức của các sứ giả mà mình đã sai đi.
Vài ngày sau, các sứ giả trở về và nói cùng Gia-cốp rằng: “Chúng tôi đã đến Ê-sau, anh của chủ; nầy, người đương đem bốn trăm người đến để rước chủ”.
Không ai dám nghĩ rằng đây là hành động hòa bình. Thật ra, một người đang căm giận mà mang theo bốn trăm người đến, thì thật khinh khủng. Gia-cốp rất run sợ, ông cho là Ê-sau đem bốn trăm người đến để trả mối thù hai mươi năm về trước. Trong khiếp sợ, Gia-cốp làm ba việc:
Việc thứ nhất: Ông chia người nhà, đầy tớ và súc vật thành hai đội. Nếu Ê-sau hãm đánh một trong hai đội, thì đội còn lại có thể chạy thoát được.
Việc thứ hai: Gia-cốp cầu nguyện với Đức Chúa Trời. Ông trình bày với Chúa nỗi sợ hãi và lo âu của mình, cầu xin Ngài bảo vệ.
Việc thứ ba: Gia-cốp chuẩn bị một món quà thật lớn để làm hòa với Ê-sau. Trong đó có: Hai trăm hai mươi con dê, hai trăm hai mươi con chiên, ba chục lạc đà cái có con đang bú, bốn chục bò cái và mười bò đực, hai chục lừa cái và mười lừa con (Ghi trên bảng). Gia-cốp phân chia bầy súc vật ra từng nhóm và giao cho các đầy tớ dẫn đi trước, bầy nầy cách bầy kia một khoảng, dặn kỹ khi gặp Ê-sau thì nói: “Đây là quà của Gia-cốp, gởi dâng cho Ê-sau. Người đang theo sau”.
Khi các đầy tớ mang quà đi rồi, Gia-cốp và gia đình vẫn còn ở lại đó. Ban đêm, ông thao thức không ngủ được, nên đánh thức hai vợ, hai con đòi và mười một người con của mình, dẫn qua rạch Gia-bốc, nơi mà Gia-cốp cho là an toàn. Xong xuôi, một mình ông ở lại trại. Kinh Thánh chép rằng, Gia-cốp vật lộn với một người trong lúc đang cầu nguyện, cho đến gần sáng và bị người đó đánh trẹo xương hông. Lúc nầy ông mới biết đó là thiên sứ của Đức Chúa Trời và cầu xin Ngài ban phước. Sau khi xưng tội, ông được Chúa đổi tên là Y-sơ-ra-ên, có nghĩa “Vật lộn cùng Đức Chúa Trời”. Gia-cốp đã được Đức Chúa Trời tha thứ, bây giờ, ông cần được Ê-sau tha thứ.
(3) Gia-cốp và Ê-sau gặp nhau.
Buổi sáng hôm sau, Gia-cốp nhìn thấy một đoàn người đông, từ xa đi tới phía mình, thì nhận biết đó là Ê-sau cùng bốn trăm người đi theo. Gia-cốp đi trước và sấp mình xuống đất bảy lần, cho tới khi đến gần anh mình. Điều Gia-cốp không thể ngờ là Ê-sau chạy đến trước và ôm chầm lấy em mình mà hôn, rồi cả hai đều khóc. Thế là mối thù hai mươi năm đã được giải quyết, Ê-sau tha thứ cho người em đã lường gạt mình.
Khi Ê-sau nhìn thấy nhiều người đứng xung quanh, thì hỏi Gia-cốp: “Những người nầy là ai vậy?” Gia-cốp đáp rằng: “Đó là vợ con mà Đức Chúa Trời đã ban cho em”. Đây là lần đầu tiên các con của Gia-cốp gặp bác của mình.
Ê-sau muốn dẫn Gia-cốp và gia đình đi đến chỗ mình cư ngụ, nhưng vì các con của Gia-cốp còn nhỏ và bầy súc vật còn non yếu, không thể đi nhanh được. Do vậy, Ê-sau phải đi về trước. Hai anh em chia tay nhau, không phải ở trong thù hận, mà ở trong sự tha thứ và yêu thương.
- Ứng dụng.
Các em thân mến! Nếu Ê-sau không tha thứ, và Gia-cốp không biết nhận lỗi, thì chắc chắn không có cảnh gặp xúc động mà các em mới vừa học trên đây. Chúa muốn các em có tấm lòng nhân hậu, biết yêu thương và tha thứ, không ích kỷ, không giành phần lợi cho riêng mình…, không chỉ đối với người thân trong gia đình, mà còn đối với bạn bè nữa. Khi các em phạm lỗi với người khác, thì sẵn sàng xin lỗi. Muốn có được đức tính đó, các em phải mời Chúa ngự trị trong lòng luôn luôn. Xin Chúa giúp đỡ các em.
BÀI 7. CÓ THỂ TRỞ VỀ ĐƯỢC KHÔNG? (HV)
I. KINH THÁNH: Sáng Thế Ký 30 – 33:1-16.
II. CÂU GỐC: “Hãy ở với nhau cách nhân từ, đầy dẫy lòng thương xót, tha thứ nhau như Đức Chúa Trời đã tha thứ anh em trong Đấng Christ vậy” (Ê-phê-sô 4:32).
III. BÀI TẬP.
1. Em hãy làm các bài tính nầy và sau đó điền vào chỗ trống bằng đáp số đã tính toán được, theo thứ tự. Em sẽ có được một câu chuyện hoàn chỉnh.
a. 100 + 100 + 200 =
b. 800 : 2 =
c. 120 + 150 + 40 + 10 + 30 =
d. 10 – 3 =
e. 5 x 4 =
Gia-cốp dẫn cả gia đình đi từ Cha-ran về xứ Ca-na-an, một đường dài thật dài đến (a)____ dặm. Khi về gần đến nhà, Gia-cốp cho người đi trước để dò xét tình hình của Ê-sau. Ê-sau biết Gia-cốp trở về, nên mang theo (b)____ người đến đón. Gia-cốp gởi tặng cho Ê-sau món quà hòa bình, tổng cộng là (c)______ súc vật.
Ngày hôm sau, hai anh em gặp mặt nhau. Gia-cốp vừa đi vừa sấp mình xuống đất (d)_____ lần cho đến khi tới gần Ê-sau. Hai anh em đã ôm hôn nhau. Cuối cùng đã kết thúc sự hận thù kéo dài (e)___ năm.
1. Ai là người nói dối?
“Thanh và Nhã là đôi bạn học cùng một lớp. Hai bạn ấy chơi thân với nhau lắm, nhưng bây giờ thì không còn nữa. Hai bạn không nói chuyện với nhau, vì Thanh cho rằng Nhã đã lừa dối mình.
Nguyên do là tuần trước, Nhã phải nộp bài tập làm văn, nhưng không biết viết như thế nào, liền nhờ Thanh. Thanh vốn giỏi văn, nên viết thay cho bạn. Kết quả, bài tập làm văn của Nhã được thầy giáo khen, và được dán lên bảng cho các bạn trong lớp cùng đọc.
Nhã rất vui mừng chạy về nhà khoe với bố, mẹ. Mẹ Nhã gọi điện thoại báo cho ông bà ngoại biết và ông bà ngoại hứa sẽ thưởng cho Nhã một con thú nhồi bông thật to. Trong khi đó, Nhã không nói một lời nào để cảm ơn Thanh. Thanh rất bực mình, ghét và không nói chuyện với Nhã nữa”.
Theo em, Thanh và Nhã ai đúng ai sai? Nếu là Thanh và Nhã, thì em sẽ xử sự như thế nào? Làm cách nào để hai bạn hòa nhau?