BÀI 12. GƯƠM CỦA ĐỨC GIÊ-HÔ-VA VÀ CỦA GHÊ-ĐÊ-ÔN (GV)
I. KINH THÁNH: Các Quan Xét 6:33; 7:22
II. CÂU GỐC: “Hãy phó thác đường lối mình cho Đức Giê-hô-va, và nhờ cậy nơi Ngài, thì Ngài sẽ làm thành việc ấy” (Thi Thiên 37:5).
III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em:
– Biết: Đức Chúa Trời nhiều lần bày tỏ cho Ghê-đê-ôn biết chắc sự kêu gọi của Ngài để ông vững vàng nhận lấy và hoàn thành nhiệm vụ.
– Cảm nhận: Đức Chúa Trời luôn giúp đỡ chúng ta khi chúng ta nhờ cậy Ngài.
– Hành động: Phó thác đời sống của mình cho Chúa và nhờ cậy Ngài.
IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY
* Chuẩn bị.
1. Vật liệu để thực hiện phần thủ công.
2. Thị cụ: Kèn, bình, nến.
B. BÀI HỌC KINH THÁNH.
1. Vào đề.
Các em thân mến! Có phải Đức Chúa Trời luôn chăm sóc các em không? Nếu Ngài bảo các em làm một việc gì đó mà các em cảm thấy lo sợ thì các em có cầu xin Chúa giúp đỡ không? Và nếu như các em cầu xin Chúa giúp đỡ quá nhiều lần, Đức Chúa Trời có cho là phiền phức không? Ngài có thể vì thế mà nổi giận với các em không? (Mời các em phát biểu ý kiến).
Đức Chúa Trời muốn Ghê-đê-ôn thực hiện một việc khó. Các em còn nhớ việc đó không? (Phá đổ bàn thờ tà thần Ba-anh. Ghê-đê-ôn đã làm xong. Còn việc cứu dân Y-sơ-ra-ên khỏi tay dân Ma-đi-an thì Ghê-đê-ôn chưa hoàn thành).
2. Bài học.
a. Dấu hiệu cho Ghê-đê-ôn.
Một hôm, dân Ma-đi-an cùng với dân Amaléc lại kéo đến. Chúng vượt qua chỗ cạn của sông Giô-đanh và đóng trại tại một thung lũng gần nơi dân Y-sơ-ra-ên ở. Đây là lúc Ghê-đê-ôn phải hành động. Chàng thổi kèn tập hợp chiến sĩ của các chi phái, và sai người đến những chi phái ở xa không nghe tiếng kèn, dặn các chiến sĩ chuẩn bị sẵn sàng ra trận.
Quân số của Ma-đi-an đông hơn nhiều so với quân số của Y-sơ-ra-ên. Tuy đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Ghê-đê-ôn vẫn lo lắng. Muốn biết chắc chắn có phải Đức Chúa Trời sai mình đi đánh dân Ma-đi-an không, nên trước khi hành động, Ghê-đê-ôn cầu nguyện cùng Đức Chúa Trời: “Nếu thật sự Chúa muốn dùng tay con giải cứu dân Y-sơ-ra-ên, thì xin cho con một dấu hiệu. Con sẽ để miếng da chiên trên sân đạp lúa, nếu đêm nay sương chỉ làm ướt miếng da chiên, còn mặt sân khô ráo, thì con sẽ nhận biết Chúa dùng tay con giải cứu Y-sơ-ra-ên”.
Ghê-đê-ôn cẩn thận trải miếng da chiên ra sân đạp lúa, vì biết chắc đêm nay sương sẽ xuống nhiều. Sáng sớm hôm sau, Ghê-đê-ôn ra xem thì thấy miếng da chiên ướt đẫm đến nỗi vắt được cả chén nước, còn mặt sân lại khô ráo. Đức Chúa Trời đã trả lời y như điều Ghê-đê-ôn cầu xin.
Nhưng Ghê-đê-ôn vẫn chưa tin chắc, vì chàng nghĩ rằng gió cũng có thể thổi khô lớp sương trên sân, nhưng không thể thổi khô miếng da chiên trong một thời gian ngắn. Vì thế, một lần nữa, Ghê-đê-ôn cầu xin Đức Chúa Trời thực hiện phép lạ khác: “Xin Chúa cho lần nầy miếng da chiên khô ráo, còn khắp sân bị sương thấm ướt”. Sáng hôm sau, Ghê-đê-ôn nôn nóng chạy ra xem kết quả thế nào, thì quả nhiên thấy miếng da chiên hoàn toàn khô ráo, còn khắp sân lại ướt đẫm sương đêm. Không còn nghi ngờ gì nữa, Ghê-đê-ôn biết chắc Đức Chúa Trời kêu gọi chàng đi giải cứu dân Y-sơ-ra-ên khỏi tay Ma-đi-an và Ngài sẽ ở cùng chàng
b. Ghê-đê-ôn tuyển chọn chiến sĩ.
(1) Tuyển chọn lần thứ nhất.
Sau tiếng kèn kêu gọi của Ghê-đê-ôn, những thanh niên Y-sơ-ra-ên từ các chi phái đều tập hợp lại, tổng số được ba mươi hai ngàn người. Tuy nhiên, quân số ba mươi hai ngàn người không thấm vào đâu so với quân Ma-đi-an đông như cào cào, như cát bãi biển. Vậy mà Đức Chúa Trời bảo Ghê-đê-ôn, ba mươi hai ngàn người là quá đông, e dân Y-sơ-ra-ên kiêu ngạo cho rằng mình chiến thắng là do quân đội hùng hậu, chứ không phải do Đức Chúa Trời. “Vậy bây giờ, ngươi hãy thông báo cho các chiến sĩ: Ai lo lắng, sợ hãi, hãy trở về nhà!”
Mệnh lệnh được ban ra, có 22.000 chiến sĩ trở về.
(2) Tuyển chọn lần thứ hai.
Bây giờ chỉ còn có mười ngàn người, số quân quá nhỏ bé so với đội quân hùng hậu của dân Ma-đi-an, nhưng Chúa lại phán với Ghê-đê-ôn: “Hãy còn đông quá!” Thế là Ghê-đê-ôn tiếp tục tuyển chọn theo cách của Chúa. Chàng quan sát mười ngàn chiến sĩ uống nước dưới suối. Đa số họ đều quì gối cúi mặt xuống uống nước. Các em nghĩ xem nếu như quân địch tấn công bất ngờ, nhưng người nầy có trông thấy không? Có lập tức cầm vũ khí phản công không? Tại sao? (Cho các em phát biểu).
Chỉ có một số ít người khom lưng xuống, dùng tay bụm nước uống. Các em nghĩ những người nầy sẽ như thế nào khi có quân địch bất ngờ tấn công? (Cho các em nhận xét). Đức Chúa Trời bảo Ghê-đê-ôn chọn những người nầy làm chiến sĩ trong quân đội mình. Các em thử đoán xem được bao nhiêu người? Chỉ có ba trăm người. Đức Chúa Trời phán rằng: “Ta sẽ dùng ba trăm người nầy để giải cứu các ngươi khỏi tay Ma-đi-an”.
Ghê-đê-ôn biết với quân số ba trăm người như vầy sẽ không làm được gì trước quân Ma-đi-an, nhưng chàng cứ phó thác và nhờ cậy Đức Chúa Trời.
c. Sự khích lệ cho Ghê-đê-ôn.
Tuy Ghê-đê-ôn sẵn sàng vâng lời, nhưng Chúa thấy trong lòng của chàng vẫn còn lo sợ, nên Ngài phán: “Nếu ngươi còn lo sợ, thì hãy đi với Phura, đầy tớ ngươi, xuống trại quân Ma-đi-an nghe ngóng những điều họ bàn tán, rồi ngươi sẽ vững tâm mà đem quân xuống đánh”.
Ghê-đê-ôn và Phu-ra đi trong bóng tối đến trại quân Ma-đi-an. Tại đây, Ghê-đê-ôn nhìn thấy trại của quân địch đông không kể xiết, còn lạc đà thì rất nhiều. Ghê-đê-ôn đến gần một trại quân, thì nghe có tiếng nói chuyện bên trong. Một người nói: “Tôi thấy một giấc mơ thật lạ. Có một cái bánh nhỏ làm bằng bột lúa mạch lăn vào trại quân Ma-đi-an, đụng phải một cái trại làm cho nó đổ sập xuống”.
Người kia đáp: “Đó chắc là gươm của Ghê-đê-ôn, người Y-sơ-ra-ên. Đức Chúa Trời đã phó Ma-đi-an và cả trại quân nầy vào tay ông ta”.
Ghê-đê-ôn lắng nghe toàn bộ câu chuyện, nỗi lo sợ tan biến. Ghê-đê-ôn quì lạy Đức Chúa Trời rồi trở về trại mình. Chúa cho chàng nghe câu chuyện nầy để biết rằng những lời Chúa nói đều sẽ thành hiện thực. Bây giờ, Ghê-đê-ôn tràn đầy niềm tin và sẵn sàng vào trận.
b. Ghê-đê-ôn tấn công lúc nửa đêm.
Sau khi trở về, Ghê-đê-ôn lập tức dẫn quân đột kích vào doanh trại của quân địch. Ghê-đê-ôn chia quân làm ba đội, mỗi đội một trăm người. Họ không mang gươm, cung tên mà chỉ mang kèn và đuốc để trong bình. Đây là thứ vũ khí đặc biệt, bình không chỉ để bảo vệ ngọn đuốc không bị gió thổi tắt, mà còn có thể giấu kín ngọn lửa cho đến khi cần thiết mới phát sáng. Khi nghe hiệu lệnh của Ghê-đê-ôn, đột nhiên trong đêm tĩnh lặng, ba trăm chiếc kèn đồng loạt thổi lên tứ phía, ba trăm cái bình bị đập vỡ nghe sổn soảng, âm thanh nghe điếc cả tai, ba trăm ngọn đuốc chiếu sáng, rồi mỗi người tay trái cầm đuốc, tay phải cầm kèn thổi vang trời. Họ la hét: “Gươm của Đức Giê-hô-va và của Ghê-đê-ôn”. Quân Ma-đi-an thức giấc trong kinh hoàng. Họ tưởng đã bị bao vây khắp nơi, nên tìm đường chạy trốn. Trong cơn hỗn loạn, Đức Chúa Trời khiến quân Ma-đi-an quay trở lại chém giết lẫn nhau, chết vô số kể. Kết quả là gươm của Đức Giê-hô-va và của Ghê-đê-ôn làm cho quân Ma-đi-an hoàn toàn bại trận. Đức Chúa Trời đã chiến đấu cho dân sự của Ngài.
3. Ứng dụng.
Các em thân mến! Nếu các em bị ai đó cứ hỏi đi hỏi lại một vấn đề, các em có cảm thấy bực mình không? Rất có thể chúng ta sẽ bực mình, và cho là người đó quấy rầy chúng ta, nhưng Đức Chúa Trời thì không hề như vậy. Bài học hôm nay cho thấy Ghê-đê-ôn đã hỏi Chúa nhiều lần chỉ một vấn đề, dù Chúa đã trả lời rất rõ, nhưng Đức Chúa Trời không hề cho là phiền phức, cũng không quở trách. Đức Chúa Trời yêu thương các em, dùng lời nhỏ nhẹ của Ngài khích lệ các em, ban cho các em khả năng cần thiết, giống như Ngài đã từng giúp đỡ Ghê-đê-ôn vậy.
Câu gốc hôm nay dạy các em: “Hãy phó thác đường lối mình cho Đức Giê-hô-va, và nhờ cậy nơi Ngài, thì Ngài sẽ làm thành việc ấy” (Thi Thiên 37:5).
Các em hiểu “phó thác” nghĩa là gì? “Phó thác” là giao cho. Nói cách khác, “phó thác” là giao hết cho Chúa và không còn bận tâm, không còn lo lắng đến việc đó nữa. Hãy để ý đến phần cuối của câu gốc, không phải Ngài chỉ giúp đỡ mà chính Ngài sẽ làm thành việc ấy. Đây là sự khích lệ rất lớn cho mỗi chúng ta. Các em thấy không, trước việc lớn và khó quá sức mình, Ghê-đê-ôn giao phó cho Chúa và hết lòng nhờ cậy Ngài, cuối cùng Ngài đã làm thành việc lớn đó. Khi gặp khó khăn trong gia đình, của bản thân, hoặc đối diện với sự sợ hãi, các em giao phó hết mọi việc cho Chúa là cách giải quyết đúng đắn và khôn ngoan nhất.
Tuần trước chúng ta đã nói đến một vài vấn đề khó khăn phát sinh từ sự lo sợ, hoặc việc chúng ta không thích làm. Hôm nay, trong phần bài tập kết hợp với thủ công, các em sẽ làm một chuỗi dây câu gốc, để nhắc nhở các em rằng dù bất cứ việc gì xảy ra, Chúa vẫn yêu thương, quan tâm, và giúp đỡ. (Mở tập học viên, câu gốc của tuần nầy được in một mặt, còn mặt bên kia, các em có thể chọn lựa trong Kinh Thánh những câu gốc để điền vào vị trí thích hợp, tốt nhất là những câu gốc trong chương nầy. Có thể ghi ý chính của câu gốc. Dùng giấy bìa cứng để làm, có thể treo trong phòng ngủ hoặc trên đầu giường. Khi tâm trạng bất an, lo sợ một điều gì, cần đến sự khích lệ của Chúa, các em có thể nhìn lên chuỗi dây câu gốc để đức tin được vững vàng).
Không nên ngại ngùng, lưỡng lự hoặc có vẻ xa cách khi cầu nguyện với Chúa. Các em xem Ghê-đê-ôn đã cầu nguyện với Chúa với thái độ nào? Bất cứ lúc nào Chúa đều sẵn sàng để nghe và giúp đỡ các em, giống như Ngài đã nghe và giúp đỡ Ghê-đê-ôn.
BÀI 12. GƯƠM CỦA GHÊ-ĐÊ-ÔN (GV)
I. KINH THÁNH: Các Quan Xét 6:33 – 7:23.
II. CÂU GỐC: “Hãy phó thác đường lối mình cho Đức Giê-hô-va, và nhờ cậy nơi Ngài, thì Ngài sẽ làm thành việc ấy” (Thi Thiên 37:5).
III. BÀI TẬP.
1. Em chọn lựa rồi vẽ vào đường chấm những hình dưới đây, để đoạn văn có ý nghĩa.
…………….……… muốn biết chắc Chúa kêu gọi mình đi giải cứu dân
Y-sơ-ra-ên, nên xin Chúa vài dấu hiệu. Chàng để ……………..…………… ngoài sân đạp lúa. Kết quả …………..………………… ướt rồi khô y như lời cầu xin.
Khi đã biết chắc chắn ý muốn của Chúa, …………….…… lãnh đạo ba trăm ……………… tiến đánh Ma-đi-an. Họ thổi ……………, đập vỡ …………, giơ cao ……..…… Dân Ma-đi-an hoảng loạn tự chém giết nhau. Dân Y-sơ-ra-ên đã chiến thắng.
- Giao phó cho Chúa.
Chắc hẳn bản thân em hoặc gia đình cũng gặp vài khó khăn. Vậy khó khăn của em là gì? Em ghi ra đây. Qua bài học nầy, em sẽ giao phó cho Chúa như thế nào?
3. Làm chuỗi câu gốc.
– Cách làm: Dùng giấy bìa màu cứng để làm.
+ Cắt giấy bìa theo hình tròn (đường kính 7 cm) hoặc hình thoi (cạnh 7 cm).
+ Số lượng câu gốc bao nhiêu thì cắt số bìa bấy nhiêu.
+ Mặt này của tờ bìa ghi đề tài (Lo sợ – Can đảm – Tham lam – Yêu thương…) còn mặt kia ghi ý chính của câu gốc.
+ Bấm lỗ tròn ở phần đầu và cuối mỗi tờ bìa.
+ Dùng chỉ len hoặc dây nylon màu cột 2 tờ bìa với nhau (lỗ tròn trên của tờ này vào lỗ tròn dưới của tờ kia).
+ Cứ cột liên tục như vậy, chúng ta sẽ có một chuỗi câu gốc.
Dùng chuỗi câu gốc này treo trong phòng ngủ hoặc chỗ góc học tập của em. Khi tâm trạng bất an, lo sợ một điều gì, cần đến sự khích lệ, các em có thể nhìn vào chuỗi câu gốc nầy và đức tin em sẽ vững vàng bởi Lời Chúa