Chúa nhật 16.06.2024
- Đề tài: LỄ PHỤ THÂN.
- Kinh Thánh: Phục 5:16; Châm 23: 22, 24, 25.
- Câu Gốc: “Hỡi kẻ làm con, mọi sự hãy vâng phục cha mẹ mình, vì điều đó đẹp lòng Chúa.Hỡi kẻ làm cha, chớ hề chọc giận con cái mình, e chúng nó ngã lòng chăng” (Cô-lô-se 3:20-21).
- Đố Kinh Thánh: Giê-rê-mi 1-3.
- Thể loại: Kịch.
* CHỈ DẪN: Kịch.
- Mời vài người trong ban chấp sự của Hội Thánh nhóm chung với ban Nam giới và làm giám khảo.
- Cách thực hiện chương trình:
* Cách 1: Từ nhiều tuần trước, mỗi nhóm của ban Nam giới họp lại để soạn và tập một vở kịch ngắn với đề tài «Lễ Phụ Thân». Tùy theo số nhóm mà định thời gian của vở kịch, nhưng không được quá 5 phút.
* Cách 2: Trước giờ nhóm, ban hướng dẫn chia ban Nam giới ra làm 3 nhóm và cho ngồi riêng ra từng nhóm. Đến tiết mục kịch 5 phút, ban hướng dẫn giao cho mỗi nhóm một câu chuyện ngắn với đề tài «Lễ Phụ Thân». Trong 20 phút, các nhóm phải biến câu chuyện thành vở kịch, phân vai và tập kịch.
– Các nhóm lần lượt diễn kịch.
– Cách chấm điểm.
+ Thời gian: Đúng giờ (5’) 10 điểm. Mỗi phút dư bị trừ 1 điểm.
+ Tinh thần: Tất cả nhóm viên đều tham gia vào vở kịch: 10 điểm. Thiếu một người trừ 1 điểm.
+ Diễn xuất: 10 điểm.
+ Nội dung: 10 điểm (nếu là vở kịch tự chọn).
– Phát thưởng.
* Những câu chuyện gợi ý:
TÌNH YÊU VĨNH CỬU
Ngày qua ngày, một người cha đầy lòng yêu thương thường xuyên đến bệnh viện với một bó hoa trên tay. Ông ngồi bên giường của đứa con gái 6 tuổi đang hôn mê. Rồi ông kể cho cô bé nghe về mọi việc xảy ra chung quanh, kể một cách tha thiết, dịu dàng. Nhưng trong tình trạng vô thức ấy, cô bé chỉ đáp lại bằng những nhịp thở nặng nề.
Một hôm, cô y tá chăm sóc cô bé đánh bạo nói với người cha:
– “Cô bé đang trong tình trạng hôn mê như thế, thật là khó để bác cứ ngồi kể chuyện từ ngày nầy qua ngày khác. Biết rằng bác thương cháu bé, nhưng làm như thế chỉ nhọc công mà thôi”.
Người cha nhẹ nhàng trả lời:
– “Nhưng tôi sẽ tiếp tục đem những bó hoa đến cho con tôi và kể chuyện cho cháu nghe, cho dù cháu mê man không nhận thức được gì cả. Tôi yêu thương cháu, tôi muốn làm như thế cho dù cháu có hiểu biết hay không. Làm như thế, lòng tôi mới thấy được ấm áp và an ủi khi cháu ở trong tình trạng nầy”.
Thật là một hình ảnh ngọt ngào, tiêu biểu cho tình yêu thương của Đức Chúa Trời! Ngài đã yêu chúng ta và bày tỏ tình yêu ấy cho dù ta ý thức hay không. Cũng không phải vì tình trạng chúng ta như thế nào, thì Ngài mới yêu. Sự bền bỉ của tình yêu dường như không có giới hạn. Người cha kiên nhẫn và không mệt mỏi, kể những câu chuyện dài bên một thân thể bất động, là hình ảnh của Chúa Cứu Thế với những lời mời gọi thiết tha êm dịu: “Hãy mở cửa lòng…” Thế giới như đang trong cơn hôn mê thuộc linh. Người ta đóng chặt lỗ tai, đóng chặt đôi mắt. Họ không muốn thấy, cũng chẳng muốn nghe bất cứ điều gì về tình yêu của Đức Chúa Trời. Dẫu thế Ngài vẫn kêu gọi và đợi chờ, với hy vọng một ngày nào đó, những đứa con yêu dấu của Ngài sẽ tỉnh khỏi sự hôn mê trần thế.
MÓN QUÀ CỦA TÌNH THƯƠNG
Gần đến lễ Giáng sinh mà trong văn phòng ông Giám đốc một xí nghiệp lớn, vẫn còn chồng chất bao công việc phải thu xếp. Hầu như ngày nào, cô thư ký cũng phải làm thêm giờ phụ trội.
Thấy giám đốc luýnh quýnh nhìn đồng hồ rồi nhìn lịch treo trên tường, cô thư ký hỏi: “Thưa ông, còn phải làm việc gì nữa không?”
Ông ta đáp: “Chúng ta phải về thôi, muộn rồi nên cũng chẳng làm thêm được việc gì nữa”.
Cô thư ký mỉm cười nói: “Thật ra còn một việc cần phải làm sớm, đó là món quà cho con gái cưng của ông chủ nữa, ông đừng quên là chỉ còn hai hôm nữa là đến lễ Giáng sinh rồi đó”.
Ông giám đốc giơ hai tay ôm đầu nói: “Thật may là cô giúp tôi, chớ suýt nữa là tôi quên; ngày nào cũng bao nhiêu công việc dồn dập thế này, có lẽ con bé sẽ giận tôi lắm.
Nhưng cô cũng có lý, tôi dành quá ít thời giờ cho gia đình tôi. Mỗi tối khi tôi về đến nhà, thì nó đã ngủ say rồi, ít khi tôi có giờ nói chuyện hoặc chơi với con gái tôi. Nhân dịp lễ Giáng sinh này, nhưng tôi cũng không có thời giờ đi mua cho nó. Hay là cô mua dùm tôi nhé. Cô đọc dùm lá thư nó gửi cho tôi xem nó muốn gì, tốn kém bao nhiêu cũng được, nó thích gì cô cứ mua cho nó”.
Cô thư ký mở tờ giấy hồng mà cô bé nguệch ngoạc mấy hàng chữ, cô đọc qua rồi mỉm cười lắc đầu nói với ông giám đốc: “Thưa ông, từ trước đến nay, tôi vẫn trung thành mau lẹ thực thi mọi điều ông bảo tôi làm, nhưng lần này thì tôi đành chịu thua”.Ông giám đốc ngạc nhiên hỏi: “Có điều gì khó khăn đến nỗi không thể làm vui lòng một đứa trẻ 8 tuổi chăng? Nó muốn gì vậy? Đâu cô đưa thư của nó cho tôi xem”.
Cô thư ký đến gần trao cho ông giám đốc tờ giấy hồng, có mấy hàng chữ như sau: “Ba yêu dấu, con chỉ xin ba cho con một món quà Giáng sinh này, là bắt đầu từ năm mới, mỗi ngày xin ba dành ra ít là nửa giờ để chơi với con, con không xin gì hơn nữa đâu. Con cưng của ba.
Ký tên: “Mến Thương”.