BÀI 8. GIÔ-SÉP THA THỨ CHO CÁC ANH
I. KINH THÁNH: Sáng thế Ký 42:1-20, 29-34; 43:11-34; 45:1-15; 50:15-21.
II. CÂU GỐC: “Hãy nhường nhịn nhau và tha thứ nhau, như Chúa đã tha thứ anh em thể nào, thì anh em cũng phải tha thứ thể ấy” (Cô-lô-se 3:13).
III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em
– Biết: Giô-sép tha thứ cho các anh và đối xử với họ cách tử tế.
– Cảm nhận: Chúa muốn các em tha thứ và đối xử tử tế cả với những người không tốt với mình.
– Hành động: Xin Chúa giúp các em có thể tha thứ cho người khác và đối xử với họ cách nhân từ.
IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY.
A. SINH HOẠT ĐẦU GIỜ.
* Lời nói hòa nhã.
- Mục đích: Giúp các em học thuộc câu gốc của bài học.
- Học cụ: Bảng đen, phấn, Kinh Thánh.
- Thực hiện: Giáo viên chia câu gốc thành 3 phần, viết lên bảng đen: Hãy nhường nhịn nhau và tha thứ nhau / như Chúa đã tha thứ anh em thể nào / thì anh em cũng phải tha thứ thể ấy.
Trước hết, giáo viên giải thích ý nghĩa từng phần. Sau đó, hướng dẫn các em nêu ra ba ví dụ: Bạn A đánh bạn B, bạn B đánh lại, không ai nhịn ai, nhưng sau đó giải hòa và tha thứ cho nhau.
B. BÀI HỌC KINH THÁNH.
- Vào đề.
Có bao giờ các em bị đói vì không có thức ăn hoặc vì nhịn ăn chưa? Lúc đó em cảm thấy như thế nào? Nếu phải sống ở một nơi không có thức ăn, các em sẽ làm gì?
- Bài học.
Đúng như lời Giô-sép đã nói, sau bảy năm được mùa là những năm đói kém. Ngoài các kho lúa, tất cả mọi nơi đều không có lương thực, dân chúng ở các nước khác cũng đổ đến Ai-cập mua lúa nơi Giô-sép.
Một hôm, Giô-sép thấy các anh của mình trong số những người đợi mua lúa. Không phải chỉ một hai người mà tất cả mười người anh đều đến Ai-cập để mua lương thực, còn em trai út Bên-gia-min và cha đang ở đâu?
Đến lượt mười người anh đến quì trước mặt Giô-sép. Họ không biết đó là Giô-sép, người em ngày nào họ đã bán đi. Giô-sép cũng không nói cho các anh biết mình là ai.
Giô-sép hỏi: “Các ngươi từ đâu đến?” Họ trả lời: “Chúng tôi từ xứ Ca-na-an đến, xin quan cho chúng tôi được mua lúa”. Giô-sép nghiêm mặt nói: “Các ngươi là thám tử, đến do thám đất nước ta”. Mười người anh sợ hãi đáp rằng: “Thưa quan, chúng tôi đến chỉ để mua lương thực mà thôi. Chúng tôi đều là anh em. Chúng tôi còn cha và em út đang ở nhà nữa”.
Giô-sép rất mừng khi nghe tin cha và em út Bên-gia-min vẫn bình yên. Giô-sép muốn biết các anh còn ích kỷ, ganh tỵ và độc ác như ngày xưa không, nên Giô-sép đem giam họ trong tù ba ngày rồi thả họ ra, bán cho họ lúa để đem về, nhưng giam Si-mê-ôn trong ngục để làm tin. Giô-sép nói: “Ta giữ người nầy lại cho đến khi các ngươi dắt em út đến đây. Khi đó ta mới tin lời các ngươi nói là thật”.
Mấy tháng sau, số lúa đem về đã cạn nên họ phải đến Ai-cập để mua nữa. Lần này, Giô-sép để ý xem có em út Bên-gia-min cùng đi không? Và kia rồi, Bên-gia-min đã đến.
Giô-sép bảo quản gia dẫn họ vào trong nhà cho dùng bữa trưa. Các anh rất sợ hãi không hiểu vì sao bị đưa vào nhà của quan lớn. Họ nói với người quản gia: “Thưa ông, chúng tôi đến đây để mua lúa, chúng tôi có đem theo tiền bạc và lễ vật”. Quản gia nói: “Đừng sợ, mọi việc đều bình yên!” Rồi Si-mê-ôn được đưa đến, các anh em gặp nhau vui mừng lắm.
Khi Giô-sép bước vào. Các anh em quì xuống, dâng lễ vật cho Giô-sép. Giô-sép hỏi thăm cha nhưng vẫn chưa cho các anh biết mình là ai. Giô-sép mời các anh ở lại dùng cơm trưa, rồi bảo quản gia chất đầy lúa vào bao cho họ mang về, và để cái chén bằng bạc trong bao của Bên-gia-min (cho các em xem cái chén (bằng bạc).
Sáng sớm hôm sau, họ chất các bao lúa lên lưng lừa chở về nhà. Khi họ vừa ra khỏi thành, Giô-sép sai quản gia đuổi theo nói: “Chủ tôi đối xử tử tế với các người như vậy, nhưng tại sao các người lại ăn cắp cái chén bạc của chủ tôi?” Họ ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy? Chúng tôi không bao giờ làm chuyện đó đâu! Nếu ông tìm thấy cái chén trong bao của ai thì người đó phải chết, còn chúng tôi sẽ làm nô lệ cho chủ ông”.
Quản gia lần lượt lục soát các bao lúa. Cuối cùng ông tìm thấy cái chén bạc trong bao của Bên-gia-min. Các anh em đều kinh hãi. Họ quay trở lại dinh Giô-sép. Giô-sép muốn thử xem các anh đã thật sự thay đổi hay vẫn còn ganh ghét, độc ác như ngày xưa.
Giô-sép nói: “Người ăn cắp cái chén bạc phải ở lại làm nô lệ, những người khác có thể về nhà”. Các anh nài xin: “Xin đừng bắt em út ở lại, ba chúng tôi đã già, nếu mất Bên-gia-min chắc ông đau lòng mà chết”. Rồi Giu-đa nói: “Tôi sẽ ở lại làm nô lệ thay cho em út. Xin hãy tha cho Bên-gia-min về nhà”.
Ngày xưa các anh bán Giô-sép nhưng bây giờ lại sẵn sàng thay Bên-gia-min làm nô lệ. Giô-sép rất vui mừng khi thấy sự thay đổi của các anh. Các anh không còn ích kỷ, ganh tỵ, độc ác nữa. Lúc ấy Giô-sép không thể nào đè nén cảm xúc của mình được. Ông tỏ thật cùng các anh em mình.
Giô-sép nói: “Tôi là Giô-sép, em của các anh đây”. Các anh sửng sốt, bối rối vô cùng, chẳng trả lời được. Họ không ngờ vị quan lớn nhất Ai-cập lại là Giô-sép. Các anh nhìn nhau. Họ sợ Giô-sép nhớ lại chuyện cũ và trả thù. Nhưng Giô-sép nói: “Đừng sợ. Đức Chúa Trời đã sai tôi đến Ai-cập trước để cung cấp lúa gạo cho nhiều người. Bây giờ, các anh trở về và đưa ba đến đây. Chúng ta sẽ cùng sống bên nhau”.
Các anh của Giô-sép hết sức kinh ngạc. Giô-sép ôm lấy Bên-gia-min khóc. Giô-sép cũng ôm các anh của mình. Họ cùng khóc, vui mừng và tạ ơn Đức Chúa Trời.
Đức Chúa Trời giúp Giô-sép hoàn thành những việc khó khăn. Trong những việc đó, có lẽ điều khó nhất là tha thứ cho các anh mình.
- Ứng dụng.
Cho các em mở sách học viên. Dùng các câu hỏi trong “Cùng suy nghĩ” giúp các em ôn lại câu chuyện.
Hướng dẫn các em theo nội dung và đối thoại của chuyện kể mà diễn lại các nhân vật trong Kinh Thánh và hoàn tất phần cuối của chuyện kể.
Giúp các em học câu gốc và tìm hiểu ý nghĩa của câu gốc. Hỏi các em “Nếu ai đó đối xử không tốt với các em, các em sẽ làm gì?” “Nếu muốn bày tỏ em đã tha thứ thì em sẽ nói thế nào?” Cho các em viết câu trả lời lên đường gạch sẵn.
Cuối cùng, hướng dẫn các em cầu nguyện, xin Chúa giúp các em tha thứ cho người khác.