CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG BAN THANH NIÊN. 10.05.2020
By Quản trị in THANH NIÊN on 4 Tháng Năm, 2020
Chúa nhật 10.05.2020
- Đề tài: LỄ MẪU THÂN.
- Kinh Thánh: Châm Ngôn 31:10-31.
- Câu gốc: “Người nữ khôn ngoan xây cất nhà mình; song kẻ ngu dại lấy tay mình mà phá hủy nó đi” (Châm 14:1).
- Đố Kinh Thánh: Công Vụ 6-11.
- Thể loại: Kịch 5 phút.
* CHỈ DẪN: Kịch.
- Mời vài người trong ban chấp sự của Hội Thánh nhóm chung với ban thanh niên và làm giám khảo.
- Cách thực hiện chương trình.
* Cách 1: Từ nhiều tuần trước, mỗi nhóm của ban thanh niên họp lại để soạn và tập một vở kịch ngắn với đề tài về “Lễ mẫu thân”. Tùy theo số nhóm mà định thời gian của vở kịch, nhưng không được quá 5 phút.
* Cách 2: Trước giờ nhóm, ban hướng dẫn chia ban thanh niên ra làm 3 nhóm và cho ngồi riêng ra từng nhóm. Đến tiết mục kịch 5 phút, ban hướng dẫn giao cho mỗi nhóm một câu chuyện ngắn với đề tài về “Lễ mẫu thân”. Trong 20 phút, các nhóm phải biến câu chuyện thành vở kịch, phân vai và tập kịch.
– Các nhóm lần lượt diễn kịch.
– Cách chấm điểm.
+ Thời gian: Đúng giờ (5’) 10 điểm. Mỗi phút dư bị trừ một điểm.
+ Tinh thần: Tất cả nhóm viên đều tham gia vào vở kịch: 10 điểm. Thiếu một người trừ 1 điểm.
+ Diễn xuất: 10 điểm.
+ Nội dung: 10 điểm (nếu là vở kịch tự chọn).
– Phát thưởng.
* CÂU CHUYỆN THAM KHẢO.
- BẢO VỆ TRÊN TAY.
Mục sư Thomas Collins kể rằng: Một thiếu phụ nơi ông hầu việc Chúa, sống rất bi quan và cảm thấy dường như Chúa đã bỏ mình. Một hôm gặp thiếu phụ đang bế con, Mục sư Collins bảo rằng:
– Bà buông đứa bé rơi xuống sàn nhà đi!
Thiếu phụ nhìn Mục sư ngạc nhiên, không hiểu tại sao Mục sư lại nói như thế?
Mục sư bảo:
– Nếu có ai trả cho bà một số tiền lớn để thả đứa bé rơi xuống sàn nhà, bà có chịu làm không?
Hơi tức giận, thiếu phụ nói:
– Dù có cho tôi một đống vàng, tôi cũng không thể nào buông con tôi cho nó rơi xuống như vậy!
Lúc ấy, Mục sư ôn tồn bảo:
– Bà nghĩ tình thương của bà đối với đứa trẻ nầy có lớn hơn tình thương của Chúa đối với con cái Ngài chăng?
Nghe vậy, thiếu phụ bừng tỉnh.
* Trong những lúc gặp thử thách, đôi khi chúng ta lại bị cám dỗ nghi ngờ về sự giải cứu của Chúa, có khi lại còn tưởng Chúa bỏ rơi mình nữa. Chúng ta nên nhớ rằng, chúng ta ở trong tay của Chúa Giê-xu và được chính Ngài bảo bọc nữa. Không có nơi nào an toàn hơn trong đôi tay toàn năng của Ngài.
- LÒNG NHÂN TỪ CẢM HÓA.
Một bà mẹ lo lắng nhiều vì đứa con trai không đi nhà thờ mà lại theo bạn bè xấu, và tỏ ra bất mãn mọi chuyện. Bà mẹ đau khổ này đã tìm mọi cách để đưa con quay trở về con đường tốt, nhưng tất cả đều vô ích. Một Chúa nhật nọ, bà nảy ra một ý tưởng và gọi con trai lại:
– Con vui lòng làm dùm mẹ chuyện này. Hãy đem gói đồ này đến cho gia đình ở căn nhà đối diện chúng ta. Nếu con làm dùm mẹ điều này, mẹ hứa sẽ không quấy rầy con nữa.
Có lẽ để khỏi nghe tiếng mẹ la rầy nữa, chàng thanh niên đã nhận lời yêu cầu của mẹ. Anh ta đi đến địa chỉ như mẹ dặn, bước vào một căn nhà nghèo nàn, và anh thấy một người đàn bà đau ốm với ba đứa con nhỏ đang khóc vì đói. Chàng thanh niên trao vội gói đồ và muốn rút lui ngay, nhưng người đàn bà đã gọi anh trở lại:
– Anh ơi, anh không thể đi được khi tôi chưa kịp cám ơn anh. Anh là người cứu độ mà Chúa gởi đến cho chúng tôi. Xin Ngài trả công cho anh.
Chàng thanh niên ra về lòng đầy cảm động. Ngay hôm sau, anh trở lại địa chỉ nầy với một gói đồ khác mà anh đã mua với tiền riêng của mình và còn ở lại chơi với mấy đứa nhỏ. Chàng thanh niên đã thay đổi cuộc sống, vì lòng nhân hậu đã làm anh mỗi ngày thêm hạnh phúc.
- MẸ LÀM CON THEO.
Người chồng bảo vợ: – Mình đừng đậu xe hơi dưới gốc cây lớn trước nhà, kẻo nhựa cây nhỏ xuống làm dơ xe!
Nhưng người vợ cứ để xe như thế vì thấy tiện cho việc đi lại của mình. Người chồng nhắc đi nhắc lại mãi, cuối cùng người vợ tức mình nói: – Không ai sai khiến được tôi hết!
Ít lâu sau, người vợ bảo cậu con trai nhỏ của mình: – Con cất xe đạp của con đi!
Bà thật kinh ngạc khi thấy đứa con trai lặp lại chính lời của bà: – Không ai sai khiến được con hết!
- NÊN DÂNG ĐỜI THANH XUÂN CHO CHÚA.
Một thiếu nữ được một bà giáo sĩ nhận làm con nuôi. Cô được bà rước về ở chung, bà yêu thương cô như con ruột. Bà cho cô đi học và dạy Kinh Thánh cho cô. Cô đã tìm gặp Chúa và tin nhận Ngài làm Cứu Chúa. Bà giáo sĩ rất vui mừng, và thường khuyên cô nên sớm dâng mình cho Chúa để trở nên người phục vụ Ngài như bà. Nhưng cô ấy cứ hẹn nay, hẹn mai mãi mà chưa quyết định dứt khoát.
Thình lình một ngày kia, cô lâm bệnh nặng, phải vào bệnh viện điều trị. Mỗi ngày bà giáo sĩ đều đến thăm cô, cầu nguyện cho cô cũng như an ủi cô. Ngày đầu bà đến với một bó hoa thật tươi ôm trên tay. Đây là những loại hoa mà cô rất yêu thích. Cô vui mừng lắm. Nhưng sau giờ thăm hỏi, bà giáo sĩ lại mang hoa ra về. Cô hơi buồn nhưng nghĩ rằng, vì quá lo cho cô nên bà giáo sĩ quên để hoa lại tặng cô. Hôm sau, cũng bó hoa trên tay, nhưng những cánh hoa bắt đầu héo, không còn tươi đẹp như trước. Cô an ủi: Thôi có héo đôi chút cũng không sao. Song lúc ra về, bà giáo sĩ cũng quên để lại. Cô hơi bực tức về cái quên kỳ cục của bà giáo sĩ. Ngày thứ ba, bà giáo sĩ ôm bó hoa đã tàn úa, những đoá hoa gục xuống không còn chút vẻ gì tươi đẹp nữa. Lần này, trước khi ra về, bà giáo sĩ đến trước giường cô nói: “Mẹ tặng bó hoa nầy cho con, mong con được vui như những hoa tươi thắm”.
Cô gái không cầm được bực tức, nói: – Ba ngày trước bó hoa còn tươi đẹp, mẹ không tặng con. Bây giờ hoa đã úa tàn rồi, mẹ mới tặng con. Mẹ làm con buồn lắm!
Bà giáo sĩ nhìn cô gái nuôi, tỏ vẻ âu yếm và nói: – Con ơi, đời con giống như bó hoa nầy. Khi con còn thanh xuân mạnh khỏe, mẹ khuyên con nên dâng đời mình cho Chúa để Ngài dùng con phục vụ Ngài, nhưng con cứ lần lữa mãi. Con định đến lúc héo tàn, bệnh hoạn rồi mới chịu dâng đời mình cho Chúa hay sao?
- NHỜ CHÚA CẤT SỰ TRẢ THÙ.
Một đứa bé thường hay đánh lại đứa nào đánh nó. Mẹ nó dạy: – Con hãy nhờ Chúa mà thắng tính ấy.
Hôm sau bà hỏi nó: – Con ơi, hôm nay sao con có vẻ vui như thế?
Nó đáp: – Thưa mẹ, hôm nay con chỉ đánh trả lại bạn đánh con một cái mà thôi!
Bà khuyên: – Con ơi, con hãy nhờ Chúa cất sự giận ra khỏi lòng con, và đặt sự nhu mì nhịn nhục thay cho tính xấu đó, hầu giúp con đắc thắng luôn. Như thế mới đẹp ý Chúa và vui lòng mẹ.
Cách vài ngày sau đứa bé về thưa với mẹ: – Thưa mẹ, hôm nay con đã thắng cơn giận, con không đánh trả lại bạn một cái nào hết.
Mẹ nó hỏi: – Bề ngoài con nín chịu, nhưng trong lòng con muốn đánh lại bạn không?
Nó thưa: – Mẹ ơi, trong lòng con thật muốn như vậy.
Vài ngày sau nữa, nó chạy về thưa: – Mẹ ơi, nhờ Chúa con không đánh lại bạn mà trong lòng con cũng chẳng còn muốn đánh bạn chút nào cả.