Chuyên mục: ẤU NHI

BÀI 4. GIÚP ĐỠ NGƯỜI BỊ NẠN (GV)

BÀI 4. GIÚP ĐỠ NGƯỜI BỊ NẠN (GV)

in ẤU NHI, QUÍ I. 2016 on 1 Tháng Sáu, 2017

BÀI 4. GIÚP ĐỠ NGƯỜI BỊ NẠN

 

I. KINH THÁNH: Lu-ca 10:25-37.

II. CÂU GỐC: “Hãy yêu kẻ lân cận như mình” (Lu-ca 10:27).

III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em:

– Biết: Người Sa-ma-ri biết yêu thương và giúp đỡ người bị nạn.

– Cảm nhận: Người biết yêu thương người khác thì người ấy là bạn tốt của Đức Chúa Trời.

– Hành động: Sẵn lòng giúp đỡ người cần được giúp.

IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY BÀI.

A. SINH HOẠT ĐẦU GIỜ.

– Cho một số em đóng vai khách đi đường mệt mỏi, người nghèo đói, bị thương… Các em còn lại đóng vai những người giúp đỡ.

Giáo viên quan sát các em để có thể hướng dẫn thêm và kết thúc: “Các em làm những điều nầy là tốt, rất đáng khen. Chúa vui lắm khi nhìn thấy các em như thế”.

B. BÀI HỌC KINH THÁNH.

    1. Vào bài.

Các em có biết không, Chúa Giê-xu thích chúng ta vui lòng giúp đỡ người khác. Chúng ta có thường hay giúp đỡ những người cần được giúp đỡ không? Cụ Áp-ra-ham đã giúp đỡ ba người khách đi đường. Bà góa đã cho Ê-li bánh ăn. Ê-li-sê đi khắp nơi giảng lời Chúa và cần có chỗ nghỉ chân thì người đàn bà ở Su-nem đã cất một phòng cho ông. Đây chính là ý nghĩa “giúp đỡ những người cần giúp đỡ”.

Trong Kinh Thánh, Chúa Giê-xu có kể lại một câu chuyện nữa về một người có lòng yêu thương, biết giúp đỡ người khi cần được giúp, các em theo dõi câu chuyện nhé.

Cách đây rất lâu, có một người ở thành Giê-ru-sa-lem đi xuống thành kia. Ông đem theo rất nhiều tiền. Đến một quãng đường vắng, thình lình, có một nhóm người xông ra, hét to: “Đứng lại!” Bọn cướp đánh ông, cướp hết tiền bạc của ông, rồi bỏ đi.

Ông bị thương rất nặng, cả người đau nhức, nằm lả bên lề đường. Một lúc sau, ông nghe tiếng chân đi từ đằng xa đến, ông mừng thầm: “Có người đến rồi, ta được cứu rồi!” Nhưng không ngờ, người nầy chỉ nhìn qua rồi bỏ đi. Các em có biết người nầy là ai không? Người nầy là một thầy lo việc dâng tế lễ trong đền thờ của Chúa đó.

Vết thương càng lúc càng đau nhức, ông rên rỉ vì khát nước và đau không chịu nổi. Trong khi đang nản lòng, ông lại nghe tiếng chân đi đến. Ông hi vọng: “Mong sao người nầy giúp đỡ…”. Lần nầy là một người Lê-vi, chuyên coi sóc mọi việc trong đền thờ của Chúa. Trong khi người bị thương đang còn suy nghĩ thì người nầy đã đứng gần ông rồi. Nhưng sau khi nhìn kỹ, ông cũng vội bỏ đi như người trước. “Chắc là mình sẽ chết thôi!” Ông nhủ thầm và không còn trông mong gì nữa. Một lát sau, lại nghe có tiếng chân người và lừa đến gần. Ông nghĩ: “Người nầy chắc cũng không cứu mình đâu!”

Người ngồi trên lưng lừa là một người Sa-ma-ri. Các em biết không, người Y-sơ-ra-ên rất ghét và không thích nói chuyện với người Sa-ma-ri. Nhưng thật lạ, khi người Sa-ma-ri thấy người bị nạn, ông vội xuống lừa, xem xét vết thương, lấy dầu xức cho người bị nạn, băng bó vết thương… Sau đó, ông dìu người bị thương lên lưng lừa, chở đến nhà trọ. Sáng hôm sau, người Sa-ma-ri đưa tiền và bảo chủ nhà trọ: “Ông cho người nầy ở đây cho đến khi lành. Khi tôi trở lại sẽ trả những khoản còn thiếu! Bây giờ tôi có việc phải đi vội”. Người bị thương cảm động nói: “Tôi cảm ơn ông vì đã đối xử tốt với tôi!”.

    2. Ứng dụng.

Các em ơi, khi chúng ta bị thương, rất cần người giúp đỡ, phải không? Vì vậy, khi thấy người khác cần được giúp đỡ, chúng ta phải giúp ngay. Đó là điều đem lại niềm vui cho người được giúp, cho chính các em và Chúa Cha ở trên trời nữa!

BÀI 3. CHUẨN BỊ VỚI LÒNG YÊU THƯƠNG (HV)

BÀI 3. CHUẨN BỊ VỚI LÒNG YÊU THƯƠNG (HV)

in ẤU NHI, QUÍ I. 2016 on 1 Tháng Sáu, 2017

BÀI 3. CHUẨN BỊ VỚI LÒNG YÊU THƯƠNG

 

CÂU GỐC: “Hãy tỏ… sự yêu thương mình” (2Cô-rinh-tô 8:24).

BÀI 3. CHUẨN BỊ VỚI LÒNG YÊU THƯƠNG (GV)

BÀI 3. CHUẨN BỊ VỚI LÒNG YÊU THƯƠNG (GV)

in ẤU NHI, QUÍ I. 2016 on 1 Tháng Sáu, 2017

BÀI 3. CHUẨN BỊ VỚI LÒNG YÊU THƯƠNG

 

I. KINH THÁNH: 2Các Vua 4:8-16.

II. CÂU GỐC: “Hãy tỏ… sự yêu thương mình” (2Cô-rinh-tô 8:24).

III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em:

– Biết: Người đàn bà ở Su-nem tiếp đãi Ê-li-sê với tấm lòng sốt sắng, đầy yêu thương.

– Cảm nhận: Yêu thương, giúp đỡ người khác tức là yêu mến Chúa.

– Hành động: Tiếp đãi khách với lòng yêu thương.

IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY BÀI.

A. SINH HOẠT ĐẦU GIỜ.

* Trò chơi: DỌN CHỖ ĐÓN KHÁCH.

– Rèn luyện: Phán đoán, vận dụng trí nhớ.

– Cách chơi: Người hướng dẫn (NHD) để ra giữa vòng tròn 2 chiếc ghế, cách nhau khoảng 2m; đặt chiếc hộp đựng dép trước 2 chiếc ghế, cách khoảng 3m. Chọn hai em rồi cho 2 em đã được chọn nhìn thật kỹ vị trí chiếc hộp để dép và vị trí chiếc ghế của mình. Sau đó, bịt mắt 2 em nầy lại. NHD cho lịnh bắt đầu. Mỗi em tìm đến chỗ đựng dép, lấy một chiếc, đi về ghế của mình, kê vào một chân ghế, rồi lại đi lấy chiếc dép thứ hai, kê vào chân thứ hai… Cứ như thế, em nào làm nhanh nhất và kê đủ 4 chân ghế thì thắng. Những em chung quanh vỗ tay lớn khi bạn đến gần chiếc hộp đựng dép hoặc chiếc ghế, còn ở xa thì vỗ tay nhỏ để bạn có thể đoán được.

Sau đó giáo viên nhấn mạnh sự dạy dỗ: “Các em thấy hai bạn của mình đã kê ghế, dọn chỗ đón khách đến, chắc là khách sẽ rất vui và Chúa cũng đẹp lòng vì Ngài dạy chúng ta phải vui vẻ, hết lòng đón khách như vậy”.

B. BÀI HỌC KINH THÁNH.

    1. Vào bài.

Các em thân mến, có khi nào họ hàng đến chơi và ở lại nhà của các em chưa? Các em có giúp mẹ rót nước mời khách không? Có lễ phép với khách không? Nếu có bạn nhỏ nào bằng các em đến chơi, các em có vui vẻ, cho bạn cùng chơi đồ chơi với mình không? Hôm nay cô (thầy) kể cho các em nghe về gia đình nầy, các em xem họ tiếp khách như thế nào nhé.

    2. Bài học.

Tại làng kia tên là Su-nem, có một gia đình chỉ có hai vợ chồng. Hai ông bà rất kính yêu Chúa và rất yêu quí những người hầu việc Ngài.

Một hôm, có một người tiên tri tên là Ê-li-sê đến làng Su-nem để giảng lời Chúa. Sau khi giảng xong, hai ông bà nầy chào tiên tri Ê-li và nói: “Chúng tôi rất vui được mời ông về nhà dùng cơm”. Ê-li-sê thấy họ vui vẻ mời với tấm lòng thành, cho nên bằng lòng đến.

Từ đó trở đi, Ê-li-sê mỗi lần đến giảng lời Chúa tại làng nầy, đều được gia đình đó mời về nhà dùng cơm, nghỉ ngơi. Một hôm, bà nói với chồng: “Ông Ê-li-sê là người của Chúa. Tôi nghĩ rằng mình nên làm một căn phòng ở trên cao, để mỗi lần đến đây thì ông ấy có chỗ nghỉ ngơi và chuẩn bị công việc”. Chồng của bà thấy ý đó thật hay, nên ông liền chuẩn bị cho thợ cất một căn phòng. Những người thợ bắt đầu cưa gỗ (giáo viên diễn tư thế cưa gỗ), rồi lấy búa ra đóng đinh (diễn tư thế dùng búa đóng đinh)… Ai nấy nhanh chóng lo phần việc của mình và chẳng bao lâu, căn phòng đã được cất xong. Ông gọi vợ: “Bà ơi, lên mà xem”. Bà tấm tắc khen: “Căn phòng đẹp thật!”.

Thế rồi ông bà dọn dẹp phòng thật sạch sẽ, đặt vào đó một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, một cây đèn. Hai ông bà cảm thấy vui vẻ vì đã làm một điều tốt cho tiên tri của Chúa.

Khi Ê-li-sê đến, ông ngạc nhiên, vui mừng và nói: “Hai ông bà tốt quá, đã lo cho tôi có một chỗ ở thật dễ chịu, thoải mái. Tôi rất cảm ơn ông bà”. Ê-li-sê nói tiếp: “Ông bà muốn tôi làm điều chi để báo đáp tấm lòng của ông bà?” “Chúng tôi chỉ làm việc cần phải làm cho người hầu việc Chúa thôi mà”.

    3. Ứng dụng.

Các em ạ, chúng ta học được nơi hai ông bà nầy là phải tiếp đãi người hầu việc Chúa với lòng yêu thương, vì họ làm việc cho Chúa, đi khắp nơi rao giảng lời Chúa cho chúng ta. Nếu không có họ, chúng ta khó biết Chúa để tin nhận Ngài và khó có thể hiểu được lời Chúa để làm theo. Vì thế, tiếp đãi họ cách tử tế, đầy lòng yêu thương là điều Chúa đã dạy và Ngài rất vui khi chúng ta làm điều đó.

BÀI 2. GIÚP ĐỠ VỊ TIÊN TRI (GV)

BÀI 2. GIÚP ĐỠ VỊ TIÊN TRI (GV)

in ẤU NHI on 1 Tháng Sáu, 2017

BÀI 2. GIÚP ĐỠ VỊ TIÊN TRI

 

II. KINH THÁNH: 1Các Vua 17:8-16.

II. CÂU GỐC: “Hãy làm điều thiện cho mọi người” (Ga-la-ti 6:10).

III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em:

– Biết: Bà góa nghèo tin cậy Chúa nuôi tiên tri Ê-li.

– Cảm nhận: Giúp đỡ người khác là điều tốt mà Chúa muốn chúng ta làm.

– Hành động: Vui lòng giúp đỡ người khác khi họ cần.

IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY BÀI.

A. SINH HOẠT ĐẦU GIỜ.

* Băng reo: YÊU THƯƠNG NHAU.

Cho các em đứng vòng tròn.

– NHD: Chúa dạy em.

– TC: Yêu thương nhau (Từng cặp xoay mặt nhìn nhau, nắm tay nhau)

– NHD: Chúa dạy em.

– TC: Giúp đỡ nhau (bắt chéo tay nhau).

– NHD: Lời Chúa dạy.

– TC: Em xin nhớ (đặt tay phải lên vai người bên phải).

– NHD: Lời Chúa dạy.

– TC: Em làm theo (nắm tay hai người bên cạnh).

B. BÀI HỌC KINH THÁNH.

    1. Vào đề.

Các em thân mến, có khi nào các em đói bụng chưa? Lúc đói, rất khó chịu, phải không? Nếu Cha trên trời không ban mưa và ánh nắng, thì lúa và cây cối sẽ không mọc được, chúng ta sẽ không có thức ăn để ăn. Vì vậy, có ánh nắng, có nước mưa, có thức ăn, chúng ta phải cảm ơn Cha trên trời.

    2. Bài học.

Cách đây rất lâu, nước Y-sơ-ra-ên có một vị vua không kính sợ Đức Chúa Trời, nên Ngài không ban mưa xuống trên đất, khiến cho cả xứ không có nước uống, nông dân không thể trồng lúa… và mọi người không có gì để ăn cả. Cả nước đều bị đói.

Có một vị tiên tri tên là Ê-li. Ông ta rất yêu mến Chúa và vâng lời Ngài. Ông đến gặp vua và khuyên vua ăn năn tội, sống kính sợ Chúa, nhưng vua không nghe mà còn sai người tìm giết ông nữa.

Chúa giấu ông Ê-li để vua không tìm ra được. Một ngày kia, Chúa bảo Ê-li: “Ngươi là một tiên tri tốt, Ta sẽ chăm sóc ngươi. Hãy đứng dậy, đi vào thành Sa-rép-ta. Ở đó, Ta sẽ cho một người nuôi ngươi!”

Ê-li đứng dậy đi. Đến thành Sa-rép-ta ông đói và mệt vì phải đi một đoạn đường rất xa. Ông nhìn thấy một người đàn bà đang lượm củi. Bà có vẻ ốm yếu, tội nghiệp lắm. Ê-li đi tới trước mặt bà, nói: “Bà ơi, xin bà cho tôi chút gì đó để ăn”. Người đàn bà trả lời: “Nói thật với ông, tôi cũng rất nghèo khổ, chỉ còn một ít dầu và bột dành cho hai mẹ con trong ngày hôm nay thôi. Ăn xong, mẹ con tôi chỉ còn chờ chết”. Ê-li liền nói: “Bà đừng sợ. Bà cứ làm trước một cái bánh nhỏ cho tôi ăn. Cha trên trời sẽ ban phước cho bà. Ngài sẽ làm cho bột và dầu của bà chẳng bao giờ thiếu”. Người đàn bà tin cậy Đức Chúa Trời qua lời nói của Ê-li nên liền làm theo lời ông. Bà mời ông về nhà mình và gọi: “Con ơi, ra đây, có khách đến thăm nhà mình đó!” Cậu bé bước ra chào hỏi lễ phép: “Cháu chào ông ạ! Mời ông ngồi”. Trong lúc đó, bà mẹ vào bếp, dùng hết bột và dầu làm bánh (giải thích cho các em biết đó là thức ăn hằng ngày của người thời đó). Làm xong, bà đem ra một cái bánh nhỏ và nói: “Xin mời ông dùng”.

Ngay lúc ấy, Chúa đã làm một điều lạ lùng. Các em có thể đoán ra được không? Bà vui mừng quá, la lên: “Con ơi, con lại xem, dầu và bột vẫn còn trong bình và vò. Thật là lạ lùng!” Cậu con trai ngạc nhiên nói: “Thật hả mẹ? Tại sao lại như thế nầy? Mẹ đã dùng hết bột và dầu rồi cơ mà!?” Lúc ấy, Ê-li mới lên tiếng: “Đây là việc Đức Chúa Trời làm. Ngài đã làm ơn cho gia đình bà vì mẹ con bà hết lòng kính yêu Chúa và chịu giúp đỡ người gặp khó khăn như tôi đây. Bà cứ yên tâm, bột và dầu của bà sẽ không hết trong bình cho đến khi nào có mưa trở lại”. Hai mẹ con bà hết sức vui mừng cảm tạ Cha trên trời.

    3. Ứng dụng.

Các em thân mến! Nếu các em vui lòng giúp đỡ mọi người, Chúa sẽ vui lắm, các em cũng được khen là trẻ ngoan và được xem là bạn của Cha trên trời nữa đó. Các em có thích không?

BÀI 2. GIÚP ĐỠ VỊ TIÊN TRI (HV)

BÀI 2. GIÚP ĐỠ VỊ TIÊN TRI (HV)

in ẤU NHI on 1 Tháng Sáu, 2017

BÀI 2. GIÚP ĐỠ VỊ TIÊN TRI 

 

CÂU GỐC: “Hãy làm điều thiện cho mọi người” (Ga-la-ti 6:10).

BÀI 1. TIẾP ĐÃI KHÁCH LẠ (HV)

BÀI 1. TIẾP ĐÃI KHÁCH LẠ (HV)

in ẤU NHI, QUÍ I. 2016 on 29 Tháng Năm, 2017

BÀI 1. TIẾP ĐÃI KHÁCH LẠ

 

CÂU GỐC: “Chớ quên sự tiếp khách” (Hê-bơ-rơ 13:2a).

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

BÀI 1. TIẾP ĐÃI KHÁCH LẠ (GV)

BÀI 1. TIẾP ĐÃI KHÁCH LẠ (GV)

in ẤU NHI, QUÍ I. 2016 on 24 Tháng Năm, 2017

BÀI 1. TIẾP ĐÃI KHÁCH LẠ

 

I. KINH THÁNH: Sáng 18:1-16; Hê-bơ-rơ 13:1-2.

II. CÂU GỐC: “Chớ quên sự tiếp khách” (Hê-bơ-rơ 13:2a).

III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em:

– Biết: Áp-ra-ham sốt sắng tiếp khách với thái độ vui vẻ, ân cần.

– Cảm nhận: Vui vẻ tiếp khách là điều đẹp lòng Chúa.

– Hành động: Nhiệt tình tiếp đãi khách.

IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY BÀI.

A. SINH HOẠT ĐẦU GIỜ.

* Trò chơi: MỜI KHÁCH VÀO NHÀ.

– Cách chơi: Cho các em đứng vòng tròn, chọn ra 4 em làm khách xin ở nhờ (nếu số người chơi là 10), 6 em còn lại thì cứ 2 em nắm tay nhau làm thành một cái nhà (số em làm khách phải luôn hơn số nhà là một). 4 người khách phải chạy quanh vòng tròn, khi có hiệu lịnh của NHD, khách phải nhanh chóng tìm cho mình 1 căn nhà để vào và em nào chậm chân sẽ bị dư ra, không có nhà, phải chịu phạt. 4 em lại chạy, trò chơi lại tiếp tục như thế.

Giáo viên nói lên sự dạy dỗ: “Các em thân mến, chúng ta vừa chơi trò chơi MỜI KHÁCH VÀO NHÀ. Trò chơi nầy có ý là khi khách đi đường xa xôi, mệt mỏi, muốn tìm một chỗ để nghỉ chân, thì chúng ta sẵn lòng mời họ vào nhà mình, tiếp đãi tử tế. Đó là một cách giúp đỡ người khác khi họ cần đến chúng ta. Lòng yêu thương, hay giúp đỡ người khác, sẽ nhận được sự thương mến từ mọi người chung quanh”.

Giáo viên cho các em tự diễn cảnh có khách đến thăm và xem các em trong nhà tiếp khách như thế nào, sau đó, giáo viên nhắc lại ý chính của bài học hôm nay: “Phải tiếp đãi khách với thái độ vui vẻ, lễ phép”.

B. BÀI HỌC KINH THÁNH.

   1. Vào bài.

Các em thân mến, các em có thích bạn thân của mình đến nhà chơi không? Chúng ta ai cũng đều vui thích khi có bạn thân đến nhà mình chơi. Nếu có người khách nào đến nhà chơi, thì chúng ta nói là họ “đến thăm” chúng ta. Câu chuyện hôm nay cũng cho chúng ta biết một người rất vui mừng được đón tiếp khách đến thăm nhà mình. Các em lắng nghe nhé.

    2. Bài học.

Cách đây rất lâu, có một ông lão tên là Áp-ra-ham. Ông rất kính sợ Chúa và vâng lời Ngài, vì vậy, Ngài rất yêu thương ông, thường hay trò chuyện với ông. Ông rất giàu, có nhiều chiên, bò, ruộng đất và người giúp việc.

Trước nhà của ông có một cây rất to, cành của nó vươn dài tỏa bóng mát. Buổi sáng, buổi trưa, hoặc chiều, ông đều thích ngồi nghỉ dưới bóng cây đó. Ông đã già lắm, chín mươi chín tuổi rồi. Các em ơi, các em có thể đếm từ 1 đến 99 không? Đó là một dãy số rất dài, phải không? Đúng vậy, ông Áp-ra-ham lớn tuổi lắm rồi, cho nên chúng ta gọi ông bằng “cụ” nha!

Có một lần nọ, đang khi cụ Áp-ra-ham ngồi nghỉ dưới gốc cây, thì có ba người khách đi đường đến gần nhà cụ. Thấy họ có vẻ mệt mỏi, chắc là đã trải qua một đoạn đường xa, cụ đứng dậy đón họ và bảo: “Mời các ông ghé vào đây nghỉ chân nhé!”

Các em thân mến, các em có đi xa bao giờ chưa? Khi đi một quãng đường xa, có phải các em cảm thấy mệt và muốn tìm một nơi để nghỉ chân không? Ba người nầy thấy cụ mời họ cách tử tế, vui vẻ quá, nên họ nhận lời: “Oi, ông tốt quá! Chúng tôi rất cảm ơn ông. Chúng tôi xin nghỉ chân lại nơi đây một lát”. Cụ mời họ ngồi, rót nước mời họ uống, rồi chạy vào nhà bảo vợ: “Bà ơi! Có ba người khách đến nhà mình, chắc họ đói rồi, bà làm bánh cho họ ăn nhé!” Bà cụ vui vẻ trả lời: “Dạ, tôi làm ngay!” Cụ Áp-ra-ham sai đầy tớ lấy nước ra rửa chân cho ba vị khách (giáo viên giải thích đó là phong tục của người Do-thái khi có khách đến nhà). Được rửa chân xong, họ cảm thấy thật mát mẻ, dễ chịu.

Sau đó, cụ bảo người giúp việc dọn bàn. Chủ và khách cùng ăn một bữa ngon lành trong sự vui vẻ, thân mật. Dùng xong, ba vị khách nói: “Chúng tôi cảm ơn ông rất nhiều. Hẹn vào ngày nầy năm tới, chúng tôi sẽ ghé thăm ông nhé!”. Sau nầy, cụ mới biết họ là thiên sứ của Chúa. Ngài đã sai họ đến nhà ông.

    3. Ứng dụng.

Các em thân mến, ngày hôm nay chúng ta không thấy được thiên sứ như cụ Áp-ra-ham, nhưng Chúa Giê-xu dạy chúng ta phải vui vẻ tiếp khách, bất kỳ là ai. Đó là điều đẹp lòng Chúa. Cô (thầy) biết các em rất vui khi có bạn đến chơi, nhưng các em phải nhớ tiếp đãi bạn thật tốt, không tranh giành đồ chơi với bạn. Khi bạn của ba mẹ đến nhà thăm, các em nhớ ra chào lễ phép, rót nước mời khách, giúp ba mẹ dọn thức ăn hoặc trái cây tiếp khách… Có như thế mới là con ngoan của ba mẹ và là bạn tốt của Cha trên trời.