Thẻ: CHÚA LÀM CHỦ

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 01.12.2024

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 01.12.2024

in THANH NIÊN on 26 Tháng Mười Một, 2024

Chúa nhật 01.12.2024.

  1. Đề tài: CHÚA LÀM CHỦ.
  2. Kinh Thánh: Lê-vi ký 25.
  3. Câu gốc: “Đất không được đoạn mãi, vì đất thuộc về ta, các ngươi ở cùng ta như kẻ khách ngoại bang và kẻ kiu ngụ” (Lê-vi ký 25:23).
  4. Đố Kinh Thánh: Thi Thiên 111-120.
  5. Thể loại: Học Kinh Thánh nhóm.

* CHỈ DẪN: Xem chỉ dẫn Chúa nhật 18.08.2024.

* TÀI LIỆU THAM KHẢO.

Dân tộc Do-thái giống hình ảnh một con diều giấy, họ phải đương đầu với nhiều trở lực và nghịch cảnh thì mới vươn lên được. Còn luật pháp của Đức Chúa Trời ban cho họ có nhiệm vụ như dây đối với con diều. Chúa dùng luật pháp ấy để chỉ dạy dân sự nhận biết chủ quyền của Ngài trên họ.

  1. CHÚA TRUYỀN NĂM HÂN HỈ (25:8-10).

Đủ “bảy tuần năm” tức là bốn mươi chín năm, họ có thêm một năm nghỉ. Năm thứ năm mươi đó gọi là năm hân hỉ. Chữ này ra từ tiếng Do-thái “Yobel” có nghĩa là còi làm bằng sừng dê mà các thầy tế lễ dùng để thổi báo hiệu năm hân hỉ trong toàn lãnh thổ Do-thái. Trong năm đó, một số việc sẽ được giải quyết giữa vòng người Do-thái với nhau. Năm đó sẽ tổ chức Lễ Chuộc Tội cho toàn dân vào ngày mùng mười tháng bảy.

Về mặt xã hội có hai việc nổi bật, thứ nhất là sự hoàn trả cho nguyên chủ phần đất nào bị mất vào tay người khác. Thứ hai là việc trả tự do cho người Do-thái nào làm nô lệ cho người khác.

Họ đã được Chúa hứa ban đất cho họ làm cơ nghiệp, và một lần nữa các mạng lệnh định rằng Chúa là sở hữu chủ của đất. Họ là những quản gia cho Chúa, có nhiệm vụ giữ gìn vật gì Chúa giao phó trong tay họ.

  1. ĐẤT THUỘC VỀ CHÚA (25:23-24).

Thi Thiên 24:1 có viết: “Đất và muôn vật trên đất, thế gian và những kẻ trong đó đều thuộc về Đức Giê-hô-va”. Nếu vì một lý do nào mà người thừa hưởng đất không thể khai thác hoặc phải bán đất lại cho người khác, thì sau đó người ấy có quyền chuộc đất lại. Nếu không đủ khả năng chuộc thì một người bà con có tiền của phải chuộc đất về cho gia tộc. Nếu không thì phải đợi đến năm hân hỉ họ mới nhận lại đất mình được.

Người mua đất cũng không có quyền mua vĩnh viễn vì phải hoàn trả đất về nguyên chủ vào năm hân hỉ. Người ta tính số mùa màng thu hoạch kể từ ngày mua đất đến năm hân hỉ mà định giá đất. Theo cách này, người mua đất là người thực tế mua quyền khai thác đất hay thuê đất để canh tác.

Chúng ta phải sử dụng của cải mình đúng với mục đích Chúa muốn để làm ích lợi cho bản thân mình và cho người khác.

III. GIÚP ĐỠ NGƯỜI NGHÈO (25:25-28).

Hưởng được đất để làm cơ nghiệp và sinh sống là một phước hạnh của Chúa ban cho người dân Do-thái nào biết tuân theo luật lệ của Ngài (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:12). Tác giả Thi thiên cũng xem người hưởng được phước Chúa là người công bình: “Người công bình sẽ nhận được đất và ở tại đó đời đời” (Thi 37:29). Người hưởng được đất sẽ không mất quyền lợi của mình nhưng phải canh tác phần đất được giao phó cho. Đất của họ không được để không ngoại trừ năm Sa-bát và năm hân hỉ. Chủ đất hoặc người mua đất phải canh tác nó. Người mua giúp đỡ tiền bạc, vật chất cho người nghèo mà bán đất, nhưng phải cho người nghèo đó có cơ hội chuộc đất lại.

Đối với chúng ta ngày nay, việc gì Chúa đã giao phó cho ta là việc Ngài muốn chính chúng ta thực hiện cho Ngài. Con cái Chúa không nên lợi dụng sự khó khăn của người khác để thu lợi riêng cho cá nhân mình, vì “Ban cho thì có phước hơn là nhận lãnh” (Công vụ 20:35).

  1. XEM TRỌNG NGƯỜI NHƯ MÌNH (25:39-42).

Người nghèo khó bất hạnh được Đức Chúa Trời để ý và thương xót. Người dân Do-thái nào nghèo đến nỗi phải đi làm thuê cho người khác cũng được sự an ủi của Chúa. Chúa truyền lệnh cho chủ nhân không được đối với người đồng tộc Do-thái mình cùng cách với người nô lệ khác. Chủ nhân phải xem người Do-thái làm công cho mình khác nào người ở đậu nhà mình vậy.

Qua mệnh lệnh này, chúng ta thấy Chúa không xem thường người đi làm công cho kẻ khác để mưu sinh. Ngài đã phán với A-đam phải làm đổ mồ hôi trán mới có mà ăn (Sáng Thế Ký 3:3-19).

Nhưng người chủ đối đãi người làm công cho mình như những nô lệ bị bóc lột quá sức, quá khả năng và không được lương thì người chủ ấy cũng đang chống lại Chúa (Ê-phê-sô 6:5-9).

Về phần những người nghèo tuy phải chịu cảnh làm thuê nhưng vẫn có một hy vọng. Đó là mình sẽ được trả tự do vào năm hân hỉ. Vợ con mình cũng sẽ được tự do với mình. Người còn nhận được phần gia sản mình đã bị mất trước kia.

Năm hân hỉ làm hình bóng đời đời cho thời kỳ Đức Chúa Giê-xu trở lại trần gian, một ngàn năm thanh bình và thịnh trị tiếp theo sau đó. Lúc ấy mọi sự mua bán đổi chác, gian lao, khổ cực sẽ không còn nữa. Là lúc con người thuộc về Chúa vĩnh viễn thoát khỏi vòng kìm hãm của xác thịt và ma quỉ.